Chương 309: Diễn, cứ diễn đi
Đúng vậy, Diệp Thiên Dật rất sốc, cực kỳ sốc...
Hắn đoán chắc là phụ nữ, đương nhiên đàn ông cũng được, nhưng là phụ nữ thì đúng hơn, bởi vì Diệp Thiên Dật rất tò mò không biết đó là loại phụ nữ nào, biết đâu lại là một Nữ hoàng khác thì... hehehe...
Hắn nghĩ muốn vỡ đầu, vẫn không thể nghĩ ra... người này lại là Hoàng Nguyệt!
Nói thế nào nhỉ, gặp lại nàng thực ra cũng khá vui và xúc động, nhưng vào lúc này, dưới tình huống này, hắn...
Tự nhiên lại thấy hơi sợ hãi.
Và Hoàng Nguyệt nghĩ muốn bể đầu cũng không ngờ lại có thể gặp hắn ở đây!
Trong một thế giới rộng lớn như thế này, mới qua vài ngày lại gặp hắn ở đây ư? Đây rõ ràng là duyên phận giữa bọn họ sao?
Nhưng thật là buồn cười khi nghĩ về điều đó, có vẻ như hắn chính là người cực kỳ đẹp trai mà khi nãy Thường Hi nhắc tới, hai người đã cùng nhau đánh cược, nhưng cuối cùng lại cùng một người, vậy tính thế nào đây?
Chờ đã……
Điều này bây giờ không quan trọng, điều quan trọng là, tại sao Diệp Thiên Dật lại đến chỗ của Thường Hi? Chẳng lẽ bây giờ nàng lại thích loại đàn ông này sao?
Không, không, nó có vẻ cũng không quan trọng lắm, ngược lại, nếu tên Diệp Thiên Dật nói hắn và Thường Hi giữa hai người là mối quan hệ nam nữ, nàng có thể cười nhạo người bạn này của mình cả đời mất!
Và đây cũng là điều mà Thường Hi lo lắng nhất.
Đây là cách mà hai người phụ nữ cực kỳ kiêu ngạo gặp nhau.
"Ực--"
Diệp Thiên Dật nuốt một ngụm nước bọt và đơ ra mấy giây không biết phải làm gì.
Hoàng Nguyệt cũng bắt đầu suy nghĩ trong đầu mình sau khi nhìn thấy Diệp Thiên Dật, thế cho nên nàng cũng đơ ra mấy giây không kịp phản ứng lại.
"Ừm... khụ khụ khụ, thật xin lỗi đã làm phiền, vậy chúc ngươi... buổi tối tốt lành nhé."
Diệp Thiên Dật có chút không ổn định một lúc, vì cái quần què gì chứ? Hắn ta có chút sợ! Có trời mới biết chuyện gì xảy ra khi hai người phụ nữ này cùng lúc gặp lại hắn?
Ba người mỗi người có một suy nghĩ riêng, cho dù Thường Hi và Hoàng Nguyệt đều là cường giả cao cấp, nhưng bởi vì họ đã gặp phải chuyện rất xấu hổ, và hai người đều là những người rất là kiêu ngạo...
Trước khi Diệp Thiên Dật bắt đầu nói câu tiếp theo, Thường Hi đã đứng dậy và nói trước: "E hèm, để ta giới thiệu với ngươi, đây là người mà ta đã nói với ngươi, Diệp Thiên Dật."
"Chuyện đó, không cần giới thiệu, ta biết..." Trước khi nàng nói xong, Hoàng Nguyệt đã ho khan một tiếng, "Tên cũng khá hay đấy, nhìn cũng khá đẹp, được lắm, chỉ là ta rất khó hiểu, mối quan hệ giữa cậu Diệp đây và Nữ hoàng bệ hạ của chúng ta là gì? Tại sao hắn có thể tới Thiên Chi Đảo của Nữ hoàng bệ hạ thế? "
Đặt câu hỏi là một chuyện nhỏ, chủ yếu là nàng muốn cắt ngang lời nàng nói mà thôi.
Diệp Thiên Dật sửng sốt trong giây lát.
À thì ra là Hoàng Nguyệt này không muốn hắn tiết lộ chuyện mà bọn họ có biết nhau?
Thú vị, vậy thì đêm nay thú vị đây, hắn muốn xem hai người phụ nữ này đang làm gì.
Vì câu hỏi của Hoàng Nguyệt, Thường Hi có chút không thoải mái, sau đó nói nhẹ: "Là như thế này, cháu gái nhỏ của ta, Thường Nhu, thời gian trước đã gặp một vài chuyện không may, tình cờ gặp được cậu Diệp. Mặc dù thực lực của cậu không mạnh song y thuật lại là có một không hai, nên đã cứu được Tiểu Nhu, nhưng Tiểu Nhu có lẽ vẫn cần phải nghỉ ngơi một thời gian nữa, vì vậy ta đã cho gọi cậu Diệp đến để bàn về bạc chuyện này. "
Diệp Thiên Dật nghẹn ngào nở một nụ cười.
Diễn, cứ ở đó mà diễn đi.
Đợi đã……
Họ không muốn để lộ bất cứ điều gì, vậy thì tối nay mình sẽ... sẽ vô địch luôn rồi không?
"Thì ra là như vậy, vậy quả thật là phi thường."
Hoàng Nguyệt gật đầu, trong lòng thầm ngạc nhiên, y thuật của Diệp Thiên Dật thật sự rất giỏi sao? Nhưng dù y thuật có cao đến đâu thì cũng không thể cứu được một người đã chết như mình chứ? Thật là kỳ lạ.
"Vậy thì cậu Diệp cũng nên cùng nhau ngồi xuống đi, đây là Hoàng Nguyệt, Nguyệt Thần của Nguyệt Thần Cung, không có chuyện gì phải giấu ngươi." Thường Hi nói.
"Cái gì? Nguyệt Thần! Ôi trời ạ!"
Diệp Thiên Dật có kỹ năng diễn xuất rất lố.
Hoàng Nguyệt: "..."
Khóe miệng nàng giật giật.
“Rất vinh hạnh khi được gặp Nguyệt Thần tiền bối.” Diệp Thiên Dật chắp tay hành lễ một cách siêu hợp tác.
"Không cần khách sáo, vì ngươi là ân nhân của Nữ hoàng, vậy thì ngươi cũng là bạn của bổn tôn, ngồi đi."
Hoàng Nguyệt nhẹ giọng nói.
“Được rồi.” Sau đó Diệp Thiên Dật ngồi xuống bên cạnh Thường Hi, châm thuốc và hút.
Lông mày của Hoàng Nguyệt hơi nhướng lên.
Xem ra quan hệ của Diệp Thiên Dật và Thường Hi không đơn giản, nàng biết đây là thuốc lá, ở tông môn thỉnh thoảng cũng nhìn thấy một vài đệ tử hút, nhưng trong trường hợp lúc này mà hắn ta lại rút điếu thuốc ra hút có vẻ thật thản nhiên.
Sau đó Diệp Thiên Dật nói, "Nữ hoàng bệ hạ và Nguyệt Thần có phải là bạn của nhau không?"
“Ừm… là bạn, đã nhiều năm rồi.” Thường Hi khẽ gật đầu.
“Ra là vậy, không ngờ rằng ta lại được nhìn thấy cao thủ như thế này tại đây, vậy thì cả đời này ta cũng không còn gì hối tiếc nữa rồi.” Diệp Thiên Dật nói với một nụ cười.
Thường Hi nhìn Hoàng Nguyệt và hỏi: "Vừa rồi nói chuyện đến đâu rồi nhỉ?"
“Cứ nói về tình hình hiện tại của Đế quốc Cửu Châu của ngươi đi.” Hoàng Nguyệt hỏi rất quan tâm.
Không ai trong số họ muốn Diệp Thiên Dật mở miệng nói chuyện, hắn ta nói càng ít thì càng ít bị lộ!
"Ừm... bây giờ hoàng thất của ta có mười ba người Thiên Đạo cảnh, tính cả ta là mười bốn, có hai trăm mười Thánh Quân cảnh, Thiên Tôn thì nhiều hơn, còn đám phản bội Hoàng Thất của ta kia có thực lực so với ta..."
Thường Hi này chưa kịp nói xong thì lại đột ngột dừng lại.
"Sao thế?"
Hoàng Nguyệt tò mò nhìn nàng.
"Không... không sao, chỉ là ta đang nhớ số lượng cụ thể, để ta nói tiếp..."
Nàng đã cố gắng hết sức để giữ cho mình bình tĩnh, nhưng tại sao nàng lại nói ra những manh mối này chứ?
Tay của Diệp Thiên Dật đang đặt trên đùi của nàng! Vấn đề là, nàng đang mặc váy!
Đồ khốn!
Thật là vô liêm sỉ!! Nàng sắp tức điên lên rồi, nhưng nàng vẫn phải giữ bình tĩnh!
Diệp Thiên Dật đang buồn cười chết đi được, Ôimeoi! Vốn còn nghĩ rằng mình có thể gặp nguy hiểm, nhưng đột nhiên nhận ra rằng hai người họ gặp nhau, tự nhiên lại trở thành thiên đường của Diệp Thiên Dật!
Thường Hi cố gắng kiềm chế cảm xúc tiếp tục nói: “Đám phản nghịch có thực lực cũng giống như của ta, nhưng bọn họ có Đế quốc Lôi Lăng hỗ trợ, Đế quốc Lôi Lăng cũng có thể có ít nhất một chục Thiên Đạo cảnh, trên trăm Thánh Quân cảnh và vô số Thiên Tôn cảnh, do đó, Đế quốc Cửu Châu đang gặp tình cảnh tuyệt đối bất lợi."
Đôi tay mảnh khảnh của Hoàng Nguyệt gõ nhịp nhàng lên bàn, thoáng suy nghĩ.
"Ưm……"
Đột nhiên Thường Hi kêu một tiếng, Hoàng Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn nàng.
"Mặt ngươi hơi đỏ, không sao chứ? Có phải là bệnh cũ tái phát rồi không?"
Hoàng Nguyệt hỏi.
"Không sao..." Thường Hi lắc đầu.
Đồ khốn! Tên khốn này, hắn thực sự đã...
Nàng thực sự muốn giết hắn ta, aaaaa!!!
Hoàng Nguyệt không thể tưởng tươgj được tên Diệp Thiên Dật đang làm gì vào lúc này, và sau đó nàng trầm ngâm: "Cả chục người Thiên Đạo cảnh không phải là dễ để bù đắp chênh lệch, ngươi vẫn cần quân tiếp viện, Nguyệt Thần Cung đang ở trong một tình huống rất đặc thù cho nên bây giờ không thể gửi quân tiếp vieecnj được, ngươi đã nghĩ ra cách gì chưa?"
Sau đó Hoàng Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Thường Hi, và thấy mặt nàng ấy đỏ ửng lên, cơ thể nàng ấy còn hơi run lên.
“Ngươi có chuyện gì vậy?” Hoàng Nguyệt cau mày hỏi.
“Ồ, Nữ hoàng bệ hạ hẳn là bệnh cũ tái phát, nhưng không có vấn đề gì lớn đâu.” Diệp Thiên Dật thấy có hiệu quả liền dừng lại, sau đó tay phải đặt lên bàn, nhưng đầu ngón tay hơi dính một chút nước.