Chương 317: Cô Tử à, ta sợ quá
Nhậm Hiên bước tới, cười nói: "Cậu Diệp, giỡn một tí không được sao, rất dễ gây hiểu lầm đấy, ta giết ngươi ư? Hôm nay chỉ mới vừa gặp ngươi, làm sao có thể giết ngươi được chứ, ngược lại ta vẫn rất hâm mộ ngươi ấy chứ, bởi vì không dễ dàng mà đánh bại được Pháp Tắc cảnh ngũ giai bằng thực lực của Huyền Thiên cảnh được, ta muốn kết bạn với ngươi. "
"Ồ, vậy thì là ta nghe nhầm sao?"
Diệp Thiên Dật gãi đầu.
"Đương nhiên là nghe lầm rồi."
Nhậm Hiên cười nhìn mọi người, nói: "Hiểu lầm thôi, là cậu Diệp nghe lầm rồi."
Diệp Thiên Dật gật đầu; "Ta xin lỗi mọi người, ta thực sự nghe nhầm rồi, anh Nhậm hâm mộ ta, và muốn mua chữ ký của ta với giá một triệu, ta lại nghe thành hắn muốn lấy mạng của ta nữa chứ, xin lỗi nhé."
Nhậm Hiên: ???
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn Nhậm Hiên với một nụ cười, và nói: "Vậy Nhậm Thiếu trả tiền đi, ta sẽ ký cho ngươi ngay bây giờ."
Nhậm Hiên cứng ngắc gật đầu; "Không sao, đương nhiên không có vấn đề."
Cầm chữ ký của Diệp Thiên Dật, sau đó Nhậm Hiên nói với những người xung quanh: "Đừng hiểu sai ý ta, mặc dù cậu Diệp không phải là một ngôi sao nhưng hắn thực sự là người đầu tiên ta thấy có thể thực hiện được trận chiến vượt cấp xa như vậy, chữ ký này chắc có lẽ nhiều năm nữa ta đưa ra thì sẽ có rất nhiều người ngưỡng mộ lắm đấy. "
Nói xong Nhậm Hiên mặt tối sầm bước đi, chữ ký biến thành hư vô.
"Diệp Thiên Dật, ngươi cứ chờ chết đi!"
Đứng trong góc, Nhậm Hiên cúi đầu lạnh lùng nói.
"Ngươi là người xấu."
Đột nhiên, phía trước có một giọng nói tức giận của một đứa trẻ con vang lên, hắn ngẩng đầu nhìn thấy cô bé nhỏ xinh với mái tóc trắng như tuyết trước mặt.
"Người xấu!"
Tiểu Anh Vũ chạy đến và giậm lên chân hắn bằng bàn chân nhỏ của nàng, giậm xong thì chạy lại nấp sau lưng Mộ Thiên Tuyết.
Mộ Thiên Tuyết ngồi đó và ngẩng đầu lên nhìn hắn, Nhậm Hiên nhìn thấy Mộ Thiên Tuyết và bị sốc ngay lúc đó! Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn cảm thấy một sự run rẩy từ tận đáy lòng!
Ừng ực--
Hắn nuốt nước bọt và nhanh chóng bước đi.
Bên kia, Diệp Thiên Dật vẫn tiếp tục ngồi ở chỗ đó u sầu, hút một điếu thuốc nghiêng người đưa chân lên bắt chéo nhau, cảm nhận ánh mắt thù địch của mọi người, sau đó Diệp Thiên Dật lại dựng tấm bìa kia lên.
Lúc này, Liễu Thiển Thiển vui vẻ chạy tới.
"Anh Diệp, anh Diệp, ta khiêu vũ cùng ngươi được không?"
Liễu Thiển Thiển hỏi đầy mong đợi.
"Chắc chắn rồi."
"Cảm ơn ngươi."
Sau đó nàng đỏ mặt và bước đến sàn nhảy với bàn tay đang nắm lấy tay của Diệp Thiên Dật.
Tất cả mọi người: ???
"Cái quái gì vậy? Liễu Thiển Thiển, đó là Liễu Thiển Thiển, mặc dù nàng không phải là học sinh của Học viện của chúng ta, nhưng mà nàng ấy là Liễu Thiển Thiển, con gái thứ hai của nhà họ Liễu, ngôi sao lớn của đại lục, nàng ấy... cũng mời Diệp Thiên Dật khiêu vũ?"
"Đệt! Diệp Thiên Dật làm gì mà hên thế chứ! Đậu xanh rau má rau muống rau mồng tơi….!"
"..."
Sau đó, Diệp Thiên Dật một lần nữa đón lấy một nhóm các ánh mắt thù địch của những người ngưỡng mộ Liễu Thiển Thiển.
Sau khi hoàn thành điệu nhảy, Diệp Thiên Dật đang định đi xuống, Thi Gia Nhất đã nhanh chóng chạy đến bên cạnh Diệp Thiên Dật.
"Mau nhảy với ta."
Diệp Thiên Dật: ???
"Gấp gáp như vậy làm gì?"
Thi Gia Nhất nói: "Bổn tiên nữ đây rất khó chịu với những tên ngu ngốc kia, nên ngươi mau nhảy với bổn tiên nữ! Nhanh lên!"
"Gọi bố đi."
"Bố, bố ơi, nhảy đi, nhanh lên."
Sau đó Diệp Thiên Dật mỉm cười và khiêu vũ với Thi Gia Nhất thêm một lần nữa.
Tất cả mọi người đều sững sờ, nghẹn lời, đứng ngây người ra nhìn cái tình tiết hư cấu trước mặt mình!
Chẳng lẽ mọi nữ thần trong trái tim của bọn họ đều muốn khiêu vũ với Diệp Thiên Dật sao?
Còn ai nữa? Bạch Hàn Tuyết... Bọn họ không có nhảy chung, nhưng nàng là bạn gái của Diệp Thiên Dật! Đệt!
Còn nữa không?
Đệ nhất cao thủ ở hậu viện, nàng ấy không thể nào khiêu vũ với hắn được, cũng hợp lý, còn ai nữa?
Liễu Khuynh Ngữ...
Hít--
Mọi người hít một hơi dài.
May mắn thay, nữ thần Liễu Khuynh Ngữ không bị sa ngã.
Vào lúc này, mặc dù Liễu Khuynh Ngữ đang được những người đàn ông khác tán tỉnh, nhưng nàng vẫn chú ý về phía Diệp Thiên Dật.
Tiếp theo rất có thể là thời điểm đám đàn ông này chân chính cảm nhận sự tuyệt vọng.
Và còn có Mộ Thiên Tuyết đang ngồi trong góc tối ăn đồ ngon kia nữa, nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng chưa bị mọi người chú ý đến!
Diệp Thiên Dật và Thi Gia Nhất hoàn thành điệu nhảy, sau đó nhảy với Tiểu Hàn Tuyết, và sau đó họ ngồi đó một cách mệt mỏi!
Khó chịu quá!
Tại sao lại đẹp trai như vậy? Rốt cuộc là tại sao lại trở nên đẹp trai như vậy?
Quá mệt mỏi.
“Khuynh Ngữ, chúng ta cũng nhảy một bản đi, nếu không thì có vẻ lạc lõng với mọi người.” Tần Hoài Sinh đương nhiên đã ở bên cạnh Lưu Khuynh Ngữ, bao gồm một số người của hậu viện khác cũng ngưỡng mộ nàng.
Mỗi người đều có niềm yêu thích riêng, một số người thích nét đẹp nhã nhặn của Liễu Khuynh Ngữ, một số người thích vẻ đẹp lạnh lùng của Bạch Hàn Tuyết và một số người thích vẻ đẹp quyến rũ của Tử Yên Nhiên...
Tần Hoài Sinh nhìn thấy chuyện vừa xảy ra với Diệp Thiên Dật, thật lòng mà nói, không thể không ghen tị với hắn ta, không thể hiểu nổi, ngoài khuôn mặt này ra thì Diệp Thiên Dật còn có cái gì nữa chứ?
Điều quan trọng nhất là hắn ta là một tên cặn bã, tin tức đã lan truyền khắp học viện này rồi, nhưng dường như nó cũng không ảnh hưởng gì đến hắn ta, thay vào đó, đêm nay, những mỹ nhân hàng đầu của học viện lại đều khiêu vũ với hắn ta?
Nhưng may mắn thay Liễu Khuynh Ngữ không như vậy! Nàng ấy cũng sẽ không làm giống các cô gái kia đâu!
Sau đó Liễu Khuynh Ngữ lắc đầu nói: "Không, cám ơn anh Tần đã có lời mời."
Việc bị Liễu Khuynh Ngữ từ chối cũng là bình thường, cũng nằm trong sự suy đoán của hắn, nhưng nếu hắn không đấu tranh, ai mà biết liệu có thành công hay không? Ngàn lần được một thì sao?
"Được rồi, vậy chúng ta cùng uống một ly nhé?"
Liễu Khuynh Ngữ lắc đầu.