Chương 351: Ngươi làm Hoàng tử phi của ta đi.
Chu Tử Tuyết không rõ Tứ hoàng tử rốt cuộc là cố ý nói như vậy hay... Hắn vốn là người như vậy.
Theo nàng thấy, Tứ hoàng tử lúc trước có thể là một kẻ như vậy, nhưng sau tối nay hẳn cũng không phải.
"Tứ hoàng tử thật biết đùa."
Chu Tử Tuyết cười khẽ.
Diệp Thiên Dật cười nói: "Bổn Hoàng tử cũng có nghe về chuyện của cô Chu rồi, hay là vầy đi, cô Chu cô làm cái gì mà Thiên Phi nương nương nữa, đến làm Hoàng tử phi của bổn hoàng tử đi, thế nào?"
"Hôm nay là Hoàng tử, ngày mai phỏng chừng Tứ hoàng tử đã thành Đế vương rồi."
Chu Tử Tuyết không theo lời của Diệp Thiên Dật mà đổi sang chủ đề khác.
"Ừm... Vậy thì làm phi tử của bổn Hoàng tử."
Chu Tử Tuyết cười một tiếng, nói: "Nếu Tứ hoàng tử đã không sợ người đời chê cười, không sợ người hoàng thất cười nhạo, vậy ta cũng không có ý kiến gì."
Nàng thấy Tứ hoàng tử chỉ nói suông thôi, chờ hắn ngồi lên đế vị, còn người phụ nữ nào mà không chiếm được? Chu Tử Tuyết nàng còn là cái thá gì? Cũng bởi nghĩ vậy, nên nàng cứ nói mà chẳng chút lo lắng.
"Hửm? Cô Chu nghĩ vậy thật à?"
Diệp Thiên Dật cau mày.
Chu Tử Tuyết hơi nhíu mày.
Lẽ nào hắn coi là thật?
Nàng lại đánh trống lảng, lấy một cái hộp ngọc ra, nói: "Tứ hoàng tử, lễ vật nho nhỏ không đáng để ý."
Diệp Thiên Dật nhận, dù là thứ gì hắn cũng không nhìn, vốn dĩ đâu có quan tâm!
"Cô Chu có chuyện gì muốn nhờ bổn hoàng tử giúp sao?" Diệp Thiên Dật hỏi.
Chu Tử Tuyết lắc đầu: "Không có, chỉ hy vọng sau này Tứ hoàng tử ngồi lên đế vị có thể chiếu cố ta một chút là được rồi, trong Đế cung lạnh lẽo này không có hơi ấm tình người, Tiên Đế băng hà, một Thiên Phi nho nhỏ như ta chẳng là gì, cũng chỉ dám mong được sống tốt, chỉ vậy mà thôi."
"Sống tốt thì dễ, làm phi tử của bổn hoàng tử không được ư?"
Diệp Thiên Dật cười nói.
"Xin Tứ hoàng tử đừng nói đến vấn đề này nữa."
Chu Tử Tuyết nói.
Diệp Thiên Dật đứng lên, nói: "Cô Chu muốn tồn tại giữa chốn hoàng thất này, chỉ cần đồng ý với Bổn hoàng tử là được."
Vừa nói Diệp Thiên Dật vừa đi tới trước mặt nàng, duỗi tay nâng cái cằm thanh tú.
Cô gái này thực sự rất đẹp!
Diệp Thiên Dật từng nghe về Chu Tử Tuyết, một cô gái rất lợi hại, nàng ở lại Đế quốc Lôi Lăng quả là phí của trời, Diệp Thiên Dật cảm thấy mình có thể đưa nàng về Đế quốc Cửu Châu, cho nàng tự do, coi như làm một chuyện tốt!
Có khi người ta cảm động còn lấy thân báo đáp ấy chứ?
Ừm... Lên ngôi rồi thì phong nàng làm phi tử của mình, ‘phịch’ được nàng hay không cũng không quan trọng, quan trọng là đến lúc đó có thể đưa nàng đi!
Shit?
Đây là tra nam sao?
Được thôi, Diệp Thiên Dật thừa nhận.
Một cô gái như thế này, chẳng một gã đàn ông nào có thể chống cự được, nhất là kẻ đã nhận mình là một tên tra nam như Diệp Thiên Dật lại càng khó có thể cưỡng lại được!
Mấu chốt là bất kỳ người nào có được quyền lực thì đều cực kỳ càn rỡ, chưa kể cái quyền lực này sau khi vào tay Diệp Thiên Dật thì chừng vài ngày hắn cũng sẽ trực tiếp buông tay, cho nên hắn càng không chút kiêng dè!
Chủ Tử Tuyết quay mặt đi.
"Xin Tứ hoàng tử tự trọng."
Diệp Thiên Dật nhếch môi, nói: "Cô Chu cứ suy nghĩ cho kỹ, ngày mai bổn Hoàng tử chính là Đế Vương."
"Ta đã nói rõ, nếu như không còn chuyện gì, ta xin cáo từ trước."
Chu Tử Tuyết đứng dậy.
Tứ hoàng tử làm thật sao?
Thực ra đối với nàng mà nói, đây chưa chắc không phải là một lựa chọn tốt, nhưng...
"Haizzz, cô Chu không cân nhắc một chút sao? Muốn sống tốt trong cung, quyền lực rất quan trọng, ờm... Nếu cô Chu đồng ý, đến lúc đó bổn Hoàng tử sẽ phong ngươi làm phi tử lớn nhất, hoặc nếu cô Chu muốn chạy trốn, bổn Hoàng tử cũng có thể dẫn ngươi chạy khỏi hoàng thất mà." Diệp Thiên Dật cười nói.
Nàng nhíu mày, Chu Tử Tuyết xoay người nhìn Diệp Thiên Dật.
"Ý của Tứ hoàng tử là, ngay cả ngôi vị ngài cũng không ngồi?" Chu Tử Tuyết khẽ nhếch miệng.
"Ừm, không ngồi, ngươi tin không?"
"Tất nhiên là không."
Diệp Thiên Dật cười nói: "Cô Chu rất muốn rời khỏi hoàng thất."
"Vì sao Tứ hoàng tử phải nói lời này?"
"Vì ta cũng muốn rời đi." Diệp Thiên Dật cười nói.
"Ha ha, nếu Tứ Hoàng đã muốn đi, sao hôm nay còn cố tình nổi bật như thế?" Chu Tử Tuyết lắc đầu.
Rốt cuộc thì Tứ hoàng tử muốn nói cái gì?
"Hừm... Vì ta thấy ngươi đẹp, mà mơ ước lớn nhất của ta là tập hợp tất cả những cô gái xinh đẹp có trái tim lương thiện trên thế giới này. Cô Chu rất phù hợp, nếu ngươi đồng ý, ta hứa với ngươi, mấy ngày sau sẽ dẫn ngươi rời khỏi Đế quốc Lôi Lăng!"
Haizzz! Lừa gạt một cô nàng xinh đẹp cũng không dễ dàng gì.
Có điều cũng đâu phải lừa gạt.
Diệp Thiên Dật quả thật muốn dẫn nàng đi, một người con gái tài sắc vẹn toàn như vậy, còn đứng trong Thiên Bảng nữa, nếu được Thường Hi đào tạo, trong tương lai chắc chắn là một đại cường giả!
Chu Tử Tuyết nhíu mày!
Tự do rất quan trọng với nàng, nàng rất không thích hoàng thất, so với việc được nắm quyền trong cái lồng son này, nàng càng muốn được tự do hơn.
"Tứ hoàng tử nói thật ư?"
Chu Tử Tuyết nhìn Diệp Thiên Dật hỏi.
"Ừm, thật!"
"Tứ hoàng tử có dám viết giấy cam kết không?"
Diệp Thiên Dật cười cười, cầm bút mực trên bàn, viết xong đè dấu tay xuống.
"Đủ chưa?"
Diệp Thiên Dật nhìn nàng cười.
Chu Tử Tuyết nhìn thoáng qua.
Thật không hiểu nổi, hắn ngồi lên ngôi vị, hoàn toàn có thể phong nàng làm phi chỉ bằng một mệnh lệnh, chiếm nàng làm của riêng cả đời, vậy mà bây giờ, hắn nói hôm nay đi theo hắn, hắn sẽ thả mình đi!
Chuyện này so với bị Đế quốc Lôi Lăng và Phong Tuyết Môn truy nã, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!
Nàng động lòng!
Dĩ nhiên, trinh tiết rất quan trọng, nhưng tự do còn quan trọng hơn!
"Nhưng bây giờ ta vẫn là phi tử của Tiên Đế, nếu đồng ý với ngươi, chính là trái luân thường đạo lý."
"Đi! Dẫn ngươi lên ngươi sẽ biết ngay thôi!"
Sau đó Diệp Thiên Dật ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, cùng nhau đi lên lầu.
Chu Tử Tuyết né tay Diệp Thiên Dật, dừng bước, đợi Diệp Thiên Dật lên trước mới đi theo phía sau.
Diệp Thiên Dật cười một tiếng, dẫn nàng lên tầng hai.
"Các vị tiền bối hoàng thất, các ngươi có thể ra ngoài!"
Diệp Thiên Dật nói một câu.
Chu Tử Tuyết hơi sửng sốt, thấy hơn mai người trong hoàng tộc bước ra, gồm cả Độc Tôn giả và Quốc sư.
Chu Tử Tuyết: ???
"Hở... Tứ hoàng tử, Thiên Phi nương nương?"
Khi bọn họ nhìn thấy Thiên Phi cũng hơi sững sờ.
Diệp Thiên Dật cười nói: “Là thế này, trong lòng mọi người đều rõ, có mấy lời ta muốn mọi người làm chứng, Thiên Phi nương nương là phi tử của Tiên Đế, nhưng cũng mới tới đây mấy ngày, còn chưa từng gặp mặt Tiên Đế. Bổn Hoàng tử vừa thấy đã yêu Thiên Phi nương nương, vậy nên phải phiền các vị làm chứng, đến lúc đó bổn hoàng tử hy vọng có thể nạp Thiên Phi nương nương làm phi tử của mình, ý các vị thế nào?
Chu Tử Tuyết: ???
Hắn làm thật sao?
Vậy cũng không có gì, vậy hắn đồng ý để mình đi cũng là thật sao?