Chương 44: Chị gái ta tên là Diệp Bích La
--
Xoạt——
Thanh kiếm chỉ xượt qua thắt lưng của Thương Dự, và Thương Dự phản ứng nhanh chóng tránh được một chiêu nguy hiểm đến tính mạng!
Tinh Bảo Bảo sững sờ, có chuyện gì vậy? Tại sao người của mình lại đấu đá lẫn nhau như vậy chứ?
Diệp Thiên Dật nhanh chóng kéo Tinh Bảo Bảo ra phía sau mình.
Rõ ràng là Dương Sở Sinh cũng có thể đoán ra được chuyện gì đang xảy ra.
"Dương Sở Sinh, ngươi đây là muốn làm gì đây hả?"
Thương Dự lau máu ở bụng và nhìn chằm chằm vào Dương Sở Sinh.
"Đội trưởng Thương đúng là cao tay, không hề tiếc mạng sống của người mình chỉ để chiếm Tử Kim Ngân Hoa làm của riêng.
Dương Sở Sinh lạnh lùng nói, chỉ thanh kiếm trong tay về phía Thương Dự.
"Dương Sở Sinh, ý của ngươi là gì? Ta đã nói rồi, bọn họ là bị yêu thú giết chết, sao bây giờ ta lại trở thành kẻ giết người rồi chứ?"
Diệp Thiên Dật có chút khó chịu! Đương nhiên hắn cũng đoán ra được, nhưng hắn vẫn đang nghĩ cách, không chắc ba người bọn họ có phải là đối thủ của người này hay không! Vốn dĩ muốn tìm cơ hội để ra tay, nhưng cuối cùng Dương Sở Sinh đã trực tiếp ra tay trước rồi, vì hắn nghĩ rằng tấn công từ phía sau là một cơ hội tốt để ra tay .
Nhưng mà Diệp Thiên Dật vẫn có thể hiểu được, bởi vì hắn có thể cảm nhận được thực lực của hắn, hắn là Luyện Thần cảnh, ít nhất cũng giống như Thương Dự , hắn cảm thấy mình có năng lực có thể trừ khử Thương Dự, nhưng đáng tiếc vẫn là đánh giá thấp hắn rồi.
"Còn muốn giả bộ hả?"
Sau đó Dương Sở Sinh lấy ra một cái máy nghe lén nhỏ từ tai của mình và ném nó về phía Thương Dự.
"Ngươi dám nghe lén ta à?"
Sắc mặt Thương Dự đột nhiên biến sắc hẳn.
"Ta không nghi ngờ ngươi, nhưng ta là kiểu người luôn luôn cẩn trọng trong mọi việc, và không bao giờ có thể tin tưởng bất cứ ai khi ra ngoài, vì vậy trước khi sự việc xảy ra đã đặt sẵn máy nghe lén trên người ngươi rồi."
Dương Sở Sinh lạnh lùng nói.
"Hừ! Dù sao cũng bị phát hiện rồi, ta cũng không cần phải giấu diếm làm gì nữa. Vốn dĩ ngươi có thể sống lâu hơn, thậm chí ta có thể không giết ngươi, nhưng bây giờ thì..."
Ngay sau đó quanh người Thương Dự được bao vây bởi lôi đình vần vũ.
"Ta đây chỉ là Luyện Thần cảnh ngũ giai mà thôi, bản thiểu cũng không yếu hơn ngươi đâu!"
Sau đó khí thế Luyện Thần cảnh tam giai trên người Dương Sở Sinh bùng phát ra.
Tinh Bảo Bảo dù có đần độn, dù cho ngây thơ như thế nào thì bây giờ nàng vẫn biết được có chuyện gì đang xảy ra, và sau đó nàng cũng phát huy hết sức mạnh Luyện Thần cảnh nhị giai.
Sau đó Thương Dự chế nhạo nói: "Hai Luyện Thần cảnh, ẩn nấp cũng sâu quá nhỉ."
"Ra khỏi cửa che giấu thân phận cũng chẳng có gì là không đúng, người anh em, ngươi thì sao?"
Dương Sở Sinh liếc nhìn Diệp Thiên Dật.
Luyện Thần cảnh ở nhị giai và tam giai muốn đánh thắng ngũ giai không phải là không có cơ hội, nếu như Diệp Thiên Dật cũng che giấy cấp độ, vậy bọn họ tuyệt đối sẽ không sao cả!
Diệp Thiên Dật bất lực nhún vai: "Sư huynh, ta thật sự không phải là Luyện Thần cảnh."
Dương Sở Sinh; "..."
Hắn vốn là đoán Diệp Thiên Dật cũng là Luyện Thần cảnh, bởi vì hắn cảm nhận được người này không đơn giản, nhưng hắn lại không phải? Nhưng nếu là không phải, thì chỉ có thể càng cẩn thận hơn trong cuộc chiến này.
"Thiên Dật ca ca, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Tinh Bảo Bảo đứng trước mặt Diệp Thiên Dật.
“Xùy——"
Thương Dự lại cười chế nhạo.
"Thế các ngươi nghĩ mình các ngươi biết che giấu, còn ta lại không biết à. "
Sau đó năng lực đến từ Huyền Thiên cảnh trên người Thương Dự bổng nhiên bùng nổ, và sức mạnh đó ngay lập tức bóp nghẹt tất cả bọn họ.
"Cái gì!"
Đồng tử của mọi người đột nhiên co rút lại.
"Nếu như ngươi đã lật con bài ngửa lên rồi, vậy thì lão tử đây cũng không phải do dự điều gì nữa rồi."
Sức mạnh sấm sét đáng sợ trên người Thương Dự đã trấn áp tất cả mọi người.
Hắn đang ở Huyền Thiên cảnh, cho nên khi tìm thấy Tử Kim Ngân Hoa, hắn có thể tuỳ ý giết chết bọn họ mà không cần tốn quá nhiều công sức, nhưng hắn quá thận trọng. Hắn muốn chắc chắn 100%, bởi vì hắn rất thích đọc tiểu thuyết, đọc được trong những cuốn tiểu thuyết một số nhân vật vì dương dương đắc ý mà thất bại. Hắn cảm thấy cần phải thận trọng hơn, nhưng mà bây giờ đã không cần thiết nữa rồi.
Dương Sở Sinh tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến điều này!
Thôi xong!
Trong đầu bọn họ đều xuất hiện suy nghĩ như vậy, duy chỉ có Diệp Thiên Dật là không nghĩ như vậy.
"Thiên Diệp ca ca, chạy nhanh đi, ta sẽ ngăn hắn lại!"
Tinh Bối Bối dùng tất cả sức mạnh trên người xông ra.
"Cô bé ngốc nghếch này, ta hỏi ngươi, nếu chúng ta có thể sống sót trở về, ngươi có thể làm bạn gái của ta không?"
Diệp Thiên Dật cười cười và vuốt nhẹ má nàng.
"Gì?"
Tinh Bảo Bảo cắn cắn môi dưới, rồi gật đầu lia lịa.
Người tuyệt vọng nhất lúc này chính là Dương Sở Sinh, đã là lúc nào rồi mà bọn họ còn nói chuyện yêu đương nữa chứ?
"Hãy đi chết hết đi!"
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Thương Dự làm một trận sấm lớn.
“Đợi đã”
Diệp Thiên Dậy đột nhiên chạy đến trước mặt của Tinh Bảo Bảo.
"Chúng ta đều sẽ phải chết, hãy cho chúng ta một cơ hội nói lời cuối cùng đi."
Diệp Thiên Dật nói với vẻ mặt cầu khẩn.
“Hừ — được thôi."
Thương Dự cười với vẻ khinh thường, sau đó diệp Thiên Dật đưa tay ra, trên tay xuất hiện một chuỗi ngọc màu đỏ.
"Đây là ngọc ghi âm, ông chủ Thương giàu có như vậy nhất định là đã nghe qua rồi phải không?"
Thương Dự mặc dù không biết nó là cái gì, nhưng hắn vẫn nói, "Tất nhiên."
"Vậy thì ta thu đây."
Sau đó Diệp Thiên Dật nói với "ngọc ghi âm": "Chị ơi, khi chị nghe thấy điều này thì ta đã không còn trên cõi đời này nữa. Ta cũng không biết nói gì nữa, hãy chăm sóc tốt cho bản thân.”
Sau khi nói xong Diệp Thiên Dật nhìn Thương Dự; "Ta hy vọng ngươi có thể đưa cái này cho chị gái của ta, chị của ta tên là Diệp Thiên Nhi."
Sau khi nói xong Diệp Thiên Dật ném "ngọc ghi âm" cho Thương Dự.
Thương Dự đưa tay ra để bắt lấy nó.
"Mau nằm xuống!"
Sau khi Diệp Thiên Dật hét lớn, trực tiếp ôm lấy Tinh Bảo Bảo và nằm xuống.
Bùm——