Chương 483: Lại muốn về làm nghề cũ? Diệp rác rưởi?
Được! Được! Đợi xem đến lúc đó hắn bị đám bạn gái dạy dỗ thế nào! Sảng khoái!
"Haizz, ta đi đây."
Diệp Thiên Dật đứng lên.
“Ngươi đi đâu?”
Mộ Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Dật.
"Các ngươi kết bè kết cánh bắt nạt ta, ta tủi thân quá mà, ta muốn về thành Cửu Châu Thiên đây."
Diệp Thiên Dật nói.
“Ta cũng không thích ở đây.” Mộ Thiên Tuyết đứng lên.
Nàng vẫn thích ra ngoài dạo chơi cùng bạn bè hơn, vậy mới thoải mái, ấm áp. Nàng bắt đầu ghét cái nơi hết đánh lại giết này.
"Không dẫn ngươi đi đâu, thần tiên tỷ tỷ cũng không nói giúp ta." Diệp Thiên Dật dùng giọng điệu vô cùng tủi thân nói.
"Ồ, dù sao ta cũng có chìa khóa.”
Diệp Thiên Dật: “..."
Sau đó, bọn họ trở về thành Cửu Châu Thiên. Lúc đến nơi trời đã chạng vạng tối, Tử Yên Nhiên, Liễu Khuynh Ngữ nhất định phải về nhà trước, Lôi Vũ m mạnh mẽ bày tỏ nàng phải đi với Liễu Khuynh Ngữ, Chu Tử Tuyết cũng gật đầu.
Diệp Thiên Dật trước mặt mấy người Mộ Thiên Tuyết cũng không dám làm càn, cuối cùng chỉ còn hắn và Mộ Thiên Tuyết cùng về nhà.
Tịch Thiên Vũ không đến, nàng nói đến lúc đó mình cần giúp Thường Hi vài việc, dù Diệp Thiên Dật thấy đáng tiếc nhưng Tịch Thiên Vũ rất có năng lực, không nên ép nàng tới.
"Nè nè nè, Tiểu Anh Vũ, ngươi chạy cái gì?"
Bên kia, Thi Gia Nhất và Họa Thủy nằm vùi trên ghế so pha, thời sự đưa tin gì đây? Đế quốc Cửu Châu đánh bại Đế quốc Lôi Lăng, về phần nguyên nhân lại không nói rõ, dù thế trên truyền hình trực tiếp cũng rất nhiều người biết, có vẻ đó là vì một người tên Diệp Thiên Dật.
Song chẳng một ai biết ngoại hình của hắn, chỉ biết rõ tên hắn là Diệp Thiên Dật. Vậy nhưng thế giới này có bao nhiêu người tên Diệp Thiên Dật chứ, quá nhiều, sao bọn họ biết là Diệp Thiên Dật nào chứ!
Có điều trong nhóm cường giả, Diệp Thiên Dật rất có tiếng tăm.
“Chủ nhân papa về rồi!”
Tiểu Anh Vũ chạy ra ngoài!
“Diệp Thiên Dật về rồi?”
Hai nàng nhìn nhau một cái rồi cũng đứng vụt dậy.
"Chủ nhân papa!"
Cửa vừa mở, Tiểu Anh Vũ vui vẻ chạy ào ra, nhảy tót vào ngực Diệp Thiên Dật, gương mặt bé bỏng không ngừng cọ Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật mỉm cười xoa mái tóc trắng tuyết của Tiểu Anh Vũ.
"Nhớ chết ta rồi."
Diệp Thiên Dật bày tỏ, trước kia thấy bé ngốc này cực kỳ phiền phức, nào ngờ mới mấy hôm không gặp lại thấy rất nhớ!
Diệp Thiên Dật thật sự không thích cuộc sống suốt ngày chém giết, cũng rất không thích mấy kẻ ngày ngày người lừa ta gạt lục đục với nhau. Vẫn chỉ có ở bên các nàng, ngày này qua ngày khác, cùng nhau ăn cơm, cùng tâm sự tỉ tê, cùng chơi game khoác lác tung trời, cùng ra ngoài dạo chơi, là hạnh phúc nhất.
Diệp Thiên Dật thật lòng muốn tạm thời đóng cái hệ thống này lại, không còn bất kỳ một phiền phức rắc rối nào nữa, thoải mái vui chơi cùng các nàng một thời gian! Đáng tiếc, ông trời không chiều lòng người mà! Hắn còn phải làm việc!
"Chủ nhân papa hư quá đi, nhiều ngày như vậy cũng không về thăm Tiểu Anh Vũ."
Tiểu Anh Vũ dẩu miệng nhỏ nhìn Diệp Thiên Dật.
"Còn không phải do ta bận bù đầu bù óc sao, được rồi, tối nay dẫn các ngươi ra ngoài chơi tẹt ga, được không nào?"
"Dạ dạ! Còn phải đi ăn thật nhiều món ngon."
"Được!"
Diệp Thiên Dật cười cười bẹo bẹo hai cái má phấn nộn của nàng.
"Chà, ngươi thật lợi hại nha."
Thi Gia Nhất dựa cửa nhìn Diệp Thiên Dật, nói.
Diệp Thiên Dật cười nói: "Cũng tạm."
"Diệp Thiên Dật, rốt cuộc ngươi làm thế nào mà đến Đế quốc Lôi Lăng rồi biến thành Đế vương của bọn họ vậy!"
Họa Thủy nói thật, mình sùng bái Diệp Thiên Dật chết mất, dù không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận.
"Biết các ngươi sùng bái ta rồi, tối nói tiếp, về nhà cái đã!"
Diệp Thiên Vũ thả Tiểu Anh Vũ xuống, mở cửa.
"Ôi, về đến nhà rồi, thoải mái ghê!"
Diệp Thiên Vũ nhìn căn nhà của mình, không nhịn được thở hắt ra.
Mộ Thiên Tuyết vào nhà, nói: "Ta đi đun nước."
Bây giờ thần tiên tỷ tỷ đã trở lại thực lực ở thời kì đỉnh cao rồi, nhưng trí nhớ của nàng còn chưa trở lại, hơn nữa nàng thích được ở cùng với mọi người nên tạm thời sẽ không rời đi.
Bọn họ ở nhà hàn huyên đủ chuyện trên trời dưới đất.
“Tiểu Thi Thi, hỏi ngươi chuyện này.”
“Gọi Nữ vương đại nhân!”
Thi Gia Nhất trừng mắt nhìn Diệp Thiên Dật.
"Được được được, Nữ vương đại nhân, ta hỏi ngươi một chút, làm thế nào để tìm được ai là người bị cắm sừng?" Diệp Thiên Dật hỏi.
“Sao đây? Ngươi lại muốn về làm nghề cũ? Diệp rác rưởi?"
Thi Gia Nhất cười trêu ghẹo.
"Sao có thể! Ta đã hối cải làm lại từ đầu rồi mà!" Diệp Thiên Dật xấu hổ sờ mũi nói.
“Ồ? Vậy cơ à?”
Họa Thủy lắc đầu; “Khó lắm!”
Diệp Thiên Dật: “..."
"Nói chuyện với mấy người cũng khó, đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi rồi đi ăn món ngon đi!"
"Yeah yeah yeah, ăn ngon ăn ngon ăn ngon!"
Tiểu Anh Vũ sung sướng nhảy cẫng lên.
Mộ Thiên Tuyết nói: "Muốn ăn thì để ta làm là được rồi, ăn xong rồi đi chơi."
"Không, đừng đừng, không cần đâu!"
Tiểu Anh Vũ lắc đầu quầy quậy.
"Chậc ——”
Mộ Thiên Tuyết cũng rất bất đắc dĩ nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Vũ nói: "Mọi người đều rất mệt, ra ngoài ăn đi, thuận đường đi chơi luôn."
"Ta đi thay đồ."
Sau đó Thi Gia Nhất và Họa Thủy về nhà các nàng để thay đồ.
....
Vườn hoa Đỉnh Thịnh...
"Anh Kiệt, đây không phải công ty bất động sản nhà họ Đường sao? Sao ngươi lại dẫn ta tới đây?"
Đường Kiệt dẫn một cậu trai cũng xem như đẹp trai đến khu bất động sản.
"Mấy hôm nay ngươi vất vả rồi, xứng đáng được thưởng một căn phòng."
Đường Kiệt cười cười, ném một chùm chìa khóa cho Lưu Tứ.
Lưu Tứ trừng mắt ngạc nhiên, mặt mày rạng rỡ.
"Anh... Anh Kiệt."
"Đi theo ta làm việc cho tốt, sau này sẽ có nhiều chỗ tốt. Mở cửa đi."
"Dạ!"
Bọn họ mở cửa vào.
"Đã sửa sang xong cả rồi, người nhìn xem, cũng được chứ?" Đường Kiệt hỏi.
"Đâu chỉ là cũng, phải nói là quá được!" Lưu Tứ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
"Cho ngươi xem đèn phòng ngủ này, đó là bộ phận ta thích nhất, nào! Vỗ tay!"
Lưu Tứ nghe lời thử vỗ tay một cái, đèn sáng.
"Vỗ thêm cái nữa." Đèn tắt.
"Oh shit! Anh Kiệt, cái đèn này thật trâu bò!"
"Hay nhỉ, vỗ một cái đèn mở, vỗ cái nữa đèn tắt." Đường Kiệt châm một điếu thuốc rồi nói: "Ta cũng chuẩn bị một căn cho bạn gái, ngay đối diện căn của ngươi, đèn phòng ngủ của nàng cũng vậy."
"Wow! Vậy ngày thường anh Kiệt sẽ ở ngay đối diện ta sao?"
Đường Kiệt cười cười: “Sao có thể? Thỉnh thoảng mới tới thôi. Được rồi! Ngươi cũng đã theo ta sáu năm rồi, căn nhà này là phần thưởng cho ngươi. Đi, dẫn người đi ăn cơm với bạn gái của ta! Về sau nếu nàng có việc cần giúp đỡ, khuân đồ, đổi đèn các kiểu, ta không có thời gian thì ngươi nhớ giúp nàng."
"Ha ha, nhất định, nhất định!"