Chương 497: Bọn họ đến thượng vị diện rồi.
Đây là khi nào? Tuy rằng cảnh giới của hắn tiến bộ rất nhanh, nhưng đến Thiên Đạo cảnh, ít nhất hắn cũng phải mất mười năm hai mươi năm, không phải sao?
Thường Hi nói: “Không nhất định, Có thể sau khi thông đạo được mở ra, người bình thường cũng có thể đến thượng vị diện, ở thượng vị diện chắc chắn có cảnh giới trên Thiên Đạo cảnh, nhưng nhất định cũng có người bình thường và mấy cảnh giới Huyền Thiên cảnh, Pháp Tắc cảnh, v.v, tuyệt đối không phải thấp nhất là Thiên Đạo cảnh.”
“Ta biết rồi.”
Diệp Thiên Dật thở phào một hơi!
Diệp Tiên Nhi đáng ghét! Hoàng Nguyệt đáng ghét! Đáng ghéttttttt!
Đợi đấy! Đợi hắn qua đó!
Ahahahah!! Hai người đều qua được!! Đậu móe!
Tức quá mà!!
“Nhưng chắc chắn rằng thực lực càng mạnh thì càng tốt, vì vậy ngươi vẫn phải cố gắng hết sức để nâng cao cảnh giới của mình trước khi thông đạo đó được mở ra!”
Thường Hi lãnh đạm nói.
“Vậy ngươi cũng đi sao??”
Thường Hi trả lời:“Chắc chắn là đi! Thiên Vũ, Khuynh Ngữ, Yên Nhiên v.v, phàm là những người trong lòng muốn bản thân càng trở lên mạnh mẽ hơn, bọn họ đều sẽ đi!”
“Nhưng nếu bệnh của ngươi không được chữa khỏi, ngươi cũng không thể nâng cao cảnh giới của mình sau khi đi.”
Diệp Thiên Dật nói.
Thường Hi: “……”
Cẩu tặc!
“Lại nói! Không phải đêm qua ngươi rất thoải mái sao? Đến giờ mới tỉnh còn gì?”
Thường Hi nhàn nhạt hỏi một câu!
Lòng không tự nhiên không hiểu sao cảm thấy vô cùng buồn bực!
Khốn nạn!
“Yên tâm đi, không cần nhắc, những người khác ngoan ngoãn hơn Nữ hoàng bệ hạ nhiều!” Diệp Thiên Dật cười gằn!
Tâm tình cũng khôi phục lại!
Không sao, hắn nên mừng thay các nàng, các nàng đến nơi lợi hại hơn, vậy sẽ gặp những tồn tại mạnh mẽ hơn nữa, nhưng Hoàng Nguyệt cũng không yếu, tuyệt đối có thể bảo vệ được Diệp Tiên Nhi!
Không phải cái này, mà là ... Ah!! Hắn lại trúng chiêu rồi! Hắn lại để cho Diệp Tiên Nhi chạy mất rồi! Hơn nữa Hoàng Nguyệt cũng hoàn toàn không cho Diệp Thiên Dật chút mặt mũi nào! Cứ như vậy mà đưa Tiểu Tiên Nhi của hắn đi mất!
Mẹ nó, ngươi muốn đi, ngươi cùng Tiểu Tiên Nhi đi đến nơi khác! Ba người chúng ta cùng đi không được sao hả!? Móe!!!
“Vậy ngươi cứ tiếp tục đi.”
Thường Hi nhàn nhạt nói.
"Ấy, nè nè, Nữ hoàng bệ hạ khi nào mới hết bận rộn vậy? Ta nhớ là mình còn phải trị liệu cho ngươi nữa."
Sau đó Thường Hi cúp máy.
Diệp Thiên Dật nhún vai vỗ trán!
Móe! Hắn còn phải đi làm nhiệm vụ hệ thống nữa cơ, giời ạ!!!
Diệp Thiên Dật đã nghĩ kĩ phương pháp cụ thể rồi, sau đó hắn nhanh chóng đứng dậy và đi tới chỗ của Bạch Chính Nguyên!
Công ty của Bạch Chính Nguyên đã khai trương nhưng vẫn chưa chính thức đi vào hoạt động, thật xấu hổ, vừa mới trải qua cuộc đại chiến giữa Đế quốc Cửu Châu và Đế quốc Lôi Lăng, hơn nữa hai mươi tỷ mặc dù rất nhiều, nhưng sau khi thuê một tòa nhà văn phòng lớn, không sai! Là cả một tòa nhà, hơn nữa còn thực hiện hàng loạt các hoạt động khác, hai mươi tỷ này cũng chỉ là vừa đủ mà thôi!
Không, thậm chí hắn còn phải vay ngân hàng thêm mới đủ!
Đủ để thấy dã tâm to lớn và sự tự tin vào kế hoạch này của Bạch Chính Nguyên!
Nhưng hiện tại hắn đang cảm thấy rất đau đầu vì phí quảng cáo là một khoản đầu tư có thể phải cần tới vài trăm triệu mới có thể thực hiện có hiệu quả được, nhưng khoản tiền này lại rất khó lấy ra được!
Không phải là không có, nhưng sau khi lấy ra, có thể các khoản ngân sách khác sẽ không đủ! Việc làm quảng cáo chỉ có thể đi từ đơn giản, nhưng những lời hắn nói là đơn giản còn tệ hơn nhiều so với những gì hắn tưởng tượng! Bởi vì suy nghĩ của hắn là tạo ra cuộc khởi đầu để có một công ty đạt được thành tựu to lớn.
Tất nhiên là bây giờ cũng được, nhưng có thể sẽ chậm một chút.
“Chú Bạch, chú có ở đây không?”
Diệp Thiên Dật gõ cửa phòng làm việc, sau đó bước vào.
Bạch Chính Nguyên nhìn Diệp Thiên Dật sau đó liền bật cười.
“Sao tên nhóc nhà ngươi lại tới chỗ ta vào giờ này?”
Sau đó hắn cười và đưa cho Diệp Thiên Dật một tách trà.
“Tới đây có chút việc muốn nhờ chú Bạch.”
“Nhờ chuyện gì thì chỉ cần gọi điện thoại là được rồi sao còn phải tới đây, mau nói đi.”
Diệp Thiên Dật nói: “Ờm…. chú Bạch, chú có thể bảo mấy người bộ phận IT của công ty chú làm hộ ta một trang web không.”
Say đó Diệp Thiên Dật đưa cho Bạch Chính Nguyên kế hoạch về trang web việc diệt trừ những ‘cặp sừng’, Bạch Chính Nguyên vô cùng sửng sốt.
“Ngươi làm thứ này để làm gì? Nó có ý nghĩa gì?
Diệp Thiên Dật ho một tiếng: “Có chút hữu dụng, không khó chứ.”
“Phải mất vài tiếng, ta cũng có thể nhân tiện giúp ngươi tuyên truyền một chút, nhưng có điều chỉ có thể tuyên truyền ở thành Cửu Châu Thiên.”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Đủ rồi đủ rồi!”
Đúng vậy, suy nghĩ của Diệp Thiên Dật là, ta không biết ai trong số các ngươi đã bị cắm sừng, nếu ngươi ngại không dám nói trực tiếp, thì ta sẽ lập một trang web, để cho các ngươi biết đến trang web đó, sau đó liên hệ với Diệp Thiên Dật , lúc này sẽ giúp những người bị cắm sừng đó, như vậy đồng nghĩa với việc sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Ngay cả lập trang web lên có nhiều người liên hệ thì Diệp Thiên Dật vẫn có thể lựa chọn, ba người là được rồi.
“Cảm ơn chú Bạch!”
Diệp Thiên Dật nhoẻn miệng cười.
“Đúng rồi chú Bạch, tình hình của công ty chú thế nào rồi?” Diệp Thiên Dật đưa cho Bạch Chính Nguyên một điếu thuốc rồi hỏi.
Bạch Chính Nguyên hút một hơi thuốc rồi nói: “Chuẩn bị chính thức khai trương đi vào hoạt động, hiện tại đang chuẩn bị làm quảng cáo.”
“Làm quảng cáo? Tìm ai làm?”
“Công ty quảng cáo, hoặc mời người nổi tiếng làm đại diện phát ngôn, nhưng cần một khoản tiền rất lớn.” Bạch Chính Nguyên thở dài.
“Không đủ tiền sao? Chết tiệt! Công ty của chú chưa đi vào hoạt động mà đã ngốn hết hai mươi tỷ, ngươi định làm lớn thế sao?” Diệp Thiên Dật sửng sốt.