Chương 22: Trở về nhà ta liền cắn thuốc, hung hăng cắn!
Rất nhanh, một đoàn huyết nhục quỷ khác lại được mang lên.
Có lẽ vì đã chứng kiến toàn bộ quá trình, Bạch Uyên chưa kịp tới gần thì đoàn huyết nhục quỷ đã bắt đầu điên cuồng giãy giụa.
"Đây chính là tài năng ngút trời sao?"
Ngô Nguyên trong lòng khiếp sợ không thôi, thế mà chưa hề tiếp cận huyết nhục quỷ đã gây ra phản ứng lớn đến vậy sao?
Nghe lời Ngô Nguyên nói, huyết nhục quỷ lại bắt đầu điên cuồng ngọ nguậy, trong lòng cũng không ngừng chửi bới.
Thứ này mẹ nó là lời người có thể nói sao?
Rất nhanh,
Đoàn huyết nhục quỷ này lại một lần nữa nổ tung, không hề có bất kỳ bất ngờ nào xảy ra.
"Tiếp tục!"
Rầm!
"Tiếp tục!"
Rầm!
...
Chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, bảy con huyết nhục quỷ đã nổ tung ngay tại chỗ, có thể nói là cực kỳ thảm khốc. . .
"Nghịch thiên thật. . ."
Ngô Nguyên nhìn một màn này, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao. . .
Một lúc lâu sau, ánh mắt hắn hướng về phía Bạch Uyên, ngơ ngác nói:
"Ngươi có điều gì muốn nói không?"
Hiển nhiên, lúc này hắn đã không còn khả năng suy nghĩ của chính mình nữa. . .
"Thế thì. . . ta có cần bồi thường tiền không?"
"???"
Ngô Nguyên khóe mắt giật giật liên hồi, sau đó thở dài, nói:
"Hôm nay tạm thời đến đây thôi, ta không làm nổi nữa."
"Ngày mai chúng ta còn tiếp tục nữa không? Ta cảm thấy ta vẫn còn làm được mà!"
". . ."
Ngô Nguyên đã không muốn mở miệng nói gì nữa.
Ngươi có thể, nhưng ta thì không thể mà!
"Ngày mai tính sau nhé, ta muốn trở về xin phép một chuyến."
Hắn thở dài, quay người bèn chuẩn bị dẫn người rời đi. . .
Tình huống của con hàng này đã không phải thứ hắn có thể phán đoán được nữa.
Vào lúc mọi người đang chuẩn bị ra khỏi cổng trường, thì vừa vặn có một nam tử ngoài ba mươi tuổi bước xuống từ chiếc taxi.
"Vương giáo quan?!"
Ngô Nguyên thần sắc chấn động mạnh, liền lập tức đứng thẳng người, trong mắt cũng tràn đầy vẻ tôn kính.
Vương Ly tuổi tác tuy không lớn, nhưng địa vị lại cực cao.
Bởi vì hắn chính là chuyên gia đặc biệt xử lý các nhân sĩ linh dị. . .
"Lão Ngô, tình hình thế nào rồi? Kết thúc nhanh như vậy sao?"
Vương Ly nhướn mày, nói: "Năng suất công việc của ngươi cũng được đấy chứ, sớm muộn cũng sẽ được thăng chức."
"Giáo quan, không phải kết thúc, mà là còn chưa bắt đầu đây. . ."
"Hử?"
Vương Ly sững sờ, sau đó trong mắt hiện lên một tia chấn động, nói:
"Ngươi chẳng lẽ muốn nói với ta rằng, dị loại kia đã bóp nát cả bảy con huyết nhục quỷ rồi sao?!"
Hắn vẫn luôn bận rộn xử lý sự kiện linh dị ở Bình An thị, nhưng đối với tin tức Ngô Nguyên báo cáo hôm qua thì hắn cũng có biết chút ít.
Trên thực tế, Ngô Nguyên có thể có được bảy con huyết nhục quỷ, cũng là nhờ có sự đồng ý của hắn.
Nét mặt của Ngô Nguyên đắng ngắt, sau đó gật đầu một cái.
"Là chuyện nói linh tinh như vậy ư?"
Vương Ly nhướn mày, rồi nói tiếp:
"Vừa vặn trong túi xách của ta còn có một con huyết nhục quỷ, hãy thử lại xem!"
"Vấn đề là đã dùng đến chín con rồi. . ."
"Không sao đâu, chẳng qua là để người lại tách rời bản thể huyết nhục quỷ ra thôi, nó chịu đựng được mà."
". . ."
Ngay lập tức, Vương Ly dẫn mọi người, lại quay về lớp học số mười hai, khu một.
"Không nghĩ tới trên trời thật có thể rơi bánh từ trên trời xuống. . ."
Bạch Uyên đang ngồi trong phòng học, vừa tính toán mặt quỷ sẽ nôn ra bao nhiêu thuốc cho hắn. . .
Một đoàn huyết nhục đương nhiên không bằng con quỷ yếu ớt bị mặt quỷ thôn phệ lần trước.
Nhưng không chịu nổi chúng có số lượng nhiều mà...
Chín đám huyết nhục tổng cộng, đã không phải thứ con quỷ kia có thể sánh được, tất nhiên sẽ sản sinh ra một loại thuốc mạnh hơn!
Ngay khi hắn đang mơ mộng hão huyền,
Chỉ thấy Ngô Nguyên và đoàn người của hắn lại một lần nữa bước vào phòng học.
"Hử?"
Thần sắc hắn khẽ động, ánh mắt lập tức nhìn về phía Vương Ly đang dẫn đầu!
Đối phương vóc dáng không hề vạm vỡ, khí thế cũng kém xa Ngô Nguyên cùng những người khác, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác quỷ dị chết chóc.
Lúc này, Ngô Nguyên mở miệng nói: "Bạch Uyên, lại đến thử xem nào."
"Chính là hắn sao?"
Vương Ly hai mắt khẽ nheo lại, qua lại quan sát Bạch Uyên một lượt,
"Không cần có áp lực, lại đến thử xem."
Nói xong, hắn theo trong cặp công văn lấy ra một đoàn huyết nhục.
Không giống với những đoàn huyết nhục trước đó, nó không hề nhúc nhích chút nào, như một đoàn thịt chết vậy.
Hiển nhiên, Vương Ly đã chế ngự được huyết nhục quỷ!
"Là nhân sĩ chuyên nghiệp sao?"
Bạch Uyên trong lòng khẽ động, lập tức đoán được thân phận của Vương Ly.
Hắn khẽ suy tư một chút, chỉ đành lại một lần nữa vươn tay ra, nhận lấy đoàn huyết nhục.
"Không cần khẩn trương, đừng kháng cự."
Tay phải của Vương Ly lập tức đặt lên vai Bạch Uyên.
Trong chốc lát, một luồng khí lạnh lẽo khiến người ta run sợ từ tay hắn truyền đến, Bạch Uyên không kìm được mà khẽ biến sắc.
Ánh mắt hắn trầm tĩnh, dùng khóe mắt liếc nhìn tay phải của đối phương.
Chỉ thấy tay phải của Vương Ly tái nhợt vô cùng, hơn nữa hoàn toàn không hợp với màu da toàn thân hắn, như thể là hắn đang đeo một chiếc bao tay làm từ da người. . .
Có lẽ mặt quỷ cũng phát giác ra điều gì đó, nên không hề xuất hiện nữa mà lẳng lặng ẩn nấp trong cơ thể Bạch Uyên.
Không có mặt quỷ, đoàn huyết nhục trong tay Bạch Uyên tự nhiên cũng không hề có chút phản ứng nào, hoàn toàn khác biệt so với tình huống lúc trước.
"A?"
Ngô Nguyên khẽ hé miệng, hoàn toàn không nghĩ tới cảnh tượng này.
Hắn không tin điều đó nên dụi dụi mắt, tựa hồ muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.
Một lúc lâu sau,
Vương Ly nhíu mày, đồng thời thu tay phải về, lắc đầu nói:
"Đáng tiếc, không có xen lẫn quỷ vật."
Lời này vừa nói ra, mọi người trong và ngoài phòng học đồng loạt chấn động, nhịn không được trợn mắt há hốc mồm.
Trận chiến lớn như vậy trước đó, kết quả sau cả nửa ngày, Bạch Uyên cũng chỉ là một người thường thôi sao?
Có cần phải nói linh tinh đến mức này không chứ. . .
"Ngươi thật giống như không bất ngờ chút nào?"
Vương Ly ánh mắt hướng về phía Bạch Uyên, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Theo tình huống bình thường mà nói, đối phương chẳng phải nên thất vọng ư?
Hay là, hắn đã sớm có dự liệu rồi sao?
Nghe xong những lời này,
Bạch Uyên vốn đang yên lặng lập tức hai tay nắm chặt lại, ngửa mặt lên trời quát lớn:
"Cái gì?! Ta thế mà lại không có xen lẫn quỷ vật ư ư ư!"
"???"
Mọi người ở đó tối sầm mặt lại, triệt để ngây ngẩn cả người.
Ngươi đúng là có bệnh thật rồi!
Thế mà giây tiếp theo, Bạch Uyên khôi phục bình thường, như lật mặt vậy, bình tĩnh nói:
"Kỳ thực nhân sinh vốn dĩ luôn chập trùng lên xuống, điều chúng ta có thể làm, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận mà thôi."
". . ."
Vương Ly khóe miệng giật giật, mãi một lúc lâu mới nặn ra được một câu: "Tâm tính của ngươi cũng không tồi."
"Làm sao có thể lại ban thưởng cho ta chút máu thịt nữa không? Tay ta ngứa muốn bóp nát chơi lắm rồi."
"Không thể."
Vương Ly lập tức cự tuyệt, đòi hỏi thứ này thì có khác gì ăn rắm đâu chứ?
Huyết nhục quỷ tuy có thể không ngừng cắt xén, nhưng rồi cũng sẽ có ngày dùng hết, tự nhiên không thể nói cho là cho ngay được.
Lúc này, Vương Ly ánh mắt sắc bén hơn, lại một lần nữa nói:
"Có điều ta có chút hiếu kỳ, cuối cùng ngươi đã làm thế nào? Thứ này ngay cả ta cũng không thể bóp nát được."
"Khả năng tay ta khỏe mà."
". . ."
Vương Ly lắc đầu, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Toàn bộ thời đại bây giờ đều quỷ dị như vậy, xuất hiện một vài dị loại cũng là hợp lý, có điều không có xen lẫn quỷ vật, thì từ đầu tới cuối vẫn là bất nhập lưu.
"Đi thôi."
Hắn nhìn Ngô Nguyên một cái, rồi nói tiếp:
"Vậy thì để người khác đánh thức quỷ vật xen lẫn trong người hắn."
Rất nhanh, đoàn người rời khỏi lớp học số mười hai, khu một, đã không còn quan tâm Bạch Uyên nữa.
Đám người còn lại đang vây xem cũng với thần sắc khác nhau, tấp nập rời đi.
Sau cả nửa ngày, cũng chỉ là một vụ Ô Long. . .
"Bạch ca. . ."
Chu Hàn muốn an ủi Bạch Uyên một chút, có chút lo lắng đối phương không chấp nhận được sự chênh lệch này.
"Ta không sao."
Bạch Uyên lắc đầu, ánh mắt vô cùng tĩnh lặng.
Hắn mặc dù không có xen lẫn quỷ vật, nhưng lại có một con lệ quỷ chân chính cơ mà!
"Xứng đáng là Bạch ca!"
Chu Hàn giơ ngón tay cái lên, nói tiếp: "Không có xen lẫn quỷ vật cũng không sao cả, chúng ta có thể cố gắng theo cách khác."
"Ngươi nói đúng!"
Bạch Uyên gật đầu, nghiêm túc nói:
"Trở về ta sẽ cắn thuốc, cắn thật mạnh!"
Nói xong, hắn đứng dậy rời khỏi phòng học ngay, chuẩn bị về nhà trước đã, lặng lẽ chờ mặt quỷ nôn thuốc ra.
"A?"
Chu Hàn lập tức ngây ngẩn cả người, trong mắt không khỏi hiện lên một tia lo lắng.
Sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma đó chứ?