Chương 63: Trùng Phùng - Người Hắn Hằng Tìm
Nghe nói Tấn Vương muốn tra xét tông tích bài thi, Lạc Dương lệnh nào dám chậm trễ?
Lập tức, hắn vội vàng phái người đi lấy cho bằng được.
Chưa đầy hai khắc đồng hồ (khoảng 30 phút) sau, toàn bộ hồ sơ vụ án liên hoàn giết người, với những nữ thi không đầu, đã được dâng lên trước mặt Tấn Vương.
Tiêu Thịnh tỉ mỉ lật xem, phát giác những gì ghi chép trong hồ sơ tương đồng với lời nha dịch kia kể đến tám chín phần.
Tất cả những người chết đều là nữ tử trẻ tuổi, xinh đẹp, phần đầu bị người dùng lưỡi dao sắc bén cắt lìa. Ba thi thể đầu tiên đã được người nhà nhận lãnh, chỉ còn lại một khối vô danh nữ thi vớt được từ giữa sông vẫn chưa có ai đến nhận.
Manh mối vụ án ít ỏi, không có bất kỳ quy luật nào, điểm tương đồng duy nhất là những người chết đều nổi danh về nhan sắc.
Việc này xem ra có chút khó giải quyết.
Trầm ngâm một lát, Tiêu Thịnh viết thư trình lên Hoàng đế, tâu rõ năm hết Tết đến có lẽ thần không thể về kinh, mong Hoàng Thượng thứ tội.
Tiếp đó, một mặt hắn phái thị vệ tiếp tục tìm kiếm người, một mặt khác lại phái mật thám điều tra rõ ràng vụ án nữ thi vô danh kia.
Hai ngày sau, Tiêu Thịnh nhận được tin tức báo về. Hướng phía nam Lỗ Sơn huyện, mấy ngày trước cũng phát hiện một vụ án có tính chất tương tự.
Vừa khỏi bệnh, Tấn Vương lập tức dẫn người lên đường, tiến về Lỗ Sơn huyện.
Lỗ Sơn huyện lệnh ân cần chiêu đãi: "Vương gia đại giá quang lâm, hạ quan không kịp nghênh đón từ xa, mong Vương gia thứ tội."
Tiêu Thịnh chẳng có tâm tính toán đến những nghi thức xã giao này, chỉ nghiêm túc tra tìm manh mối.
Tương tự những vụ án trước, lần này người bị giết vẫn là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, nổi danh là đệ nhất mỹ nhân Lỗ Sơn.
Điểm khác biệt là trong phòng có dấu vết sử dụng mê hương.
"Loại mê hương này, nếu có phương pháp, cũng không khó để mua." Tâm phúc Trương Tòng cẩn thận quan sát đống tro tàn, khẽ giọng nói.
Tiêu Thịnh gật đầu, điểm này hắn tất nhiên biết rõ.
"Vương gia, theo thuộc hạ thấy, thay vì chờ đợi hắn gây án tiếp, chi bằng chủ động dụ hắn xuất kích." Trương Tòng thấp giọng đề nghị, "Chúng ta sớm bố trí cạm bẫy, nhất kích tất sát."
"Ừm." Tiêu Thịnh thoáng suy nghĩ, "Cũng có thể thử một lần."
Một bên Quách Minh xen vào: "Hung phạm chỉ ra tay với mỹ nhân. Vậy phải có mỹ nhân tuyệt sắc, mới có thể dụ hắn mắc câu chứ?"
Tiêu Thịnh phất tay, không nói gì.
Quách Minh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mỹ nhân như Vương phi chúng ta đâu có nhiều..."
Lời vừa thốt ra, Trương Tòng liền dùng khuỷu tay thúc mạnh vào người hắn một cái.
Quách Minh ăn đau, ngơ ngác chớp mắt, nhanh chóng tỉnh ngộ, tự biết mình lỡ lời, phạm vào điều cấm kỵ của Vương gia.
Quả nhiên, hắn lặng lẽ nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Vương gia nặng nề, ánh mắt đen tối khó dò.
Quách Minh bỗng chột dạ, hổ thẹn, co rúm người lại, không dám thở mạnh.
Tấn Vương vẫn chưa chấp nhặt với hắn, ánh mắt hơi ảm đạm, lặng lẽ điều chỉnh lại tâm tình.
Thời gian này, Tiêu Thịnh trông ủ dột đi nhiều.
Khi mới rời kinh tìm kiếm, hắn còn tự tin và mong chờ. Nhưng theo thời gian trôi đi, hắn càng thêm lo âu, sợ hãi.
Nhìn thấy nữ thi vô danh mang bích ngọc trạc, Tấn Vương càng tuyệt vọng, lo lắng, hối hận, muôn vàn cảm xúc đan xen.
Hiện tại, mỗi ngày hắn đều phải tự thuyết phục mình, đó không phải là nàng, nàng vẫn còn sống khỏe mạnh. Chỉ là tạm thời chưa tìm thấy mà thôi.
Kế hoạch dụ địch bước đầu đã được vạch ra, chỉ là mỹ nhân lại khó tìm.
Vài ngày sau, nghe nói đệ nhất mỹ nhân huyện Trĩ lân cận gặp phải nguy hiểm bất trắc.
May mắn đêm đó ngủ trong phòng nàng không chỉ có bản thân nàng, mà còn có huynh trưởng biết võ nghệ.
Người huynh trưởng này vốn không phải dân trong nghề, nghe nói về vụ án nữ thi không đầu, lo lắng cho an toàn của muội muội, ban đêm liền túc trực trên giường trong phòng nàng. Hắn lại có thói quen che đầu khi ngủ, người lại cảnh giác, mới miễn cưỡng tránh thoát một kiếp.
Sau đó, nàng lại mời thêm mấy huynh đệ học võ, thay phiên nhau trông coi bên ngoài phòng.
Tấn Vương nghe tin, liền tức tốc đi suốt đêm đến huyện Trĩ.
Cao gia có chút của cải, Cao tiểu thư, vốn là đệ nhất mỹ nhân huyện Trĩ, liên tiếp mấy ngày lo lắng đề phòng, không khỏi tiều tụy, hao gầy đi nhiều.
Cao viên ngoại càng thêm sầu não đến nỗi nổi cả mụn rộp quanh miệng, nay gặp Tấn Vương đến tương trợ, thoáng yên tâm phần nào.
Hung thủ liên tiếp ra tay với những người vốn có danh tiếng về nhan sắc, Tấn Vương không dám khinh thường. Hắn phân công mỗi người, ngoài huyện Trĩ, còn âm thầm tăng thêm nhân thủ bảo vệ những nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp nổi danh tại các huyện trấn lân cận, ngấm ngầm giăng thiên la địa võng.
Ở lại Cao gia huyện Trĩ nhiều ngày, sự tình vẫn không phát sinh.
Đúng lúc lòng người dần xao động, vào ngày 29 tháng Chạp, Chu Lượng phái đi Uyển Thành phía nam truyền tin về, báo rằng đêm qua đã bắt được hung phạm.
Tiêu Thịnh vội vàng xem thư: "Đi, đi Uyển Thành."
Uyển Thành ở phía nam huyện Trĩ, cưỡi ngựa nhanh đi qua, không đến nửa ngày đường.
Đuổi tới Uyển Thành thì trời vừa chập choạng tối.
Đây là ngày cuối cùng của năm cũ, tiếng pháo nổ gần như không ngớt.
"Vương gia, chính là hắn." Chu Lượng chỉ tay về phía người đàn ông bị trói chặt.
Người kia chưa đến ba mươi tuổi, dáng người thấp bé, sắc mặt trắng bệch. Có lẽ do chạy trốn, tay chân bị Chu Lượng và người của hắn đánh gãy, trói chặt đến kín mít.
Hắn cũng có thể nhẫn nhục chịu đau, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, nhưng vẫn cứng rắn không hé răng một lời.
"Xác định là hắn?" Tiêu Thịnh trầm giọng hỏi.
"Là hắn, bắt quả tang." Chu Lượng hạ thấp giọng, "Huynh đệ chúng ta phụng mệnh Vương gia, âm thầm bảo vệ Tôn tiểu thư. Đêm qua vào khoảng canh ba, người này lẻn vào Tôn gia, thổi mê hương vào bên ngoài khuê phòng..."
Nhưng trên giường thêu lại không phải Tôn tiểu thư, người đẹp nổi tiếng Uyển Thành, mà là ám vệ nín thở chờ đợi.
Song phương động thủ, tại chỗ bắt được người.
Quách Minh nhỏ giọng nói: "Cũng chưa chắc là hắn, có thể là tiểu tặc trộm đồ thôi."
Chu Lượng liếc nhìn hắn, không bực, "Vương gia, xin ngài xem qua. Đây là hung khí, cũng là vật chứng."
Nói rồi, hắn trình lên một thanh lưỡi dao.
Đây là một thanh Quỷ Đầu Đao, tạo hình đặc thù, lưng dày bản rộng, nặng trịch, lại cực kỳ sắc bén.
Quách Minh tặc lưỡi: "Cắt kim đoạn ngọc, quả là lợi khí. Vừa thấy đã biết là binh khí tốt dùng để chém đầu, lại trùng khớp với vết cắt trên thi thể cô nương ở Lỗ Sơn huyện."
Triều đình quản lý binh khí nghiêm ngặt, dao kiếm bình thường đều phải lập hồ sơ. Kẻ nào cầm thứ này nửa đêm lẻn vào khuê phòng nữ tử, khẳng định không phải người lương thiện.
Tiêu Thịnh cụp mắt xuống, không lên tiếng.
Có lẽ nữ thi vớt từ sông lên đã sưng phù thối rữa, nhát chém không giống như do Quỷ Đầu Đao này gây ra.
"Hỏi rõ chưa? Vì sao gây án? Đầu bị hắn cắt đều giấu ở đâu?"
"Đã hỏi, nhưng hắn không chịu khai, rất cứng đầu. Chỉ nói mình vận khí không tốt, thất bại trong gang tấc." Chu Lượng mắt sáng rực, nóng lòng muốn thử, "Vương gia, ngài xem..."
Tiêu Thịnh liếc nhìn hung phạm bị trói, giọng nói lạnh băng: "Dụng hình."
Đối mặt với loại ác đồ này, hắn chưa từng mềm lòng.
Cảm niệm đại ân của Tấn Vương, Tôn gia chủ động cho mượn địa điểm, cung cấp cho bọn họ thẩm vấn, lại cẩn thận khoản đãi.
Tiêu Thịnh hai tay chắp sau lưng, đứng trong sân. Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng pháo nổ từ xa vọng lại, và tiếng kêu rên của hung phạm bên cạnh.
Trong lòng hắn vô cùng lo lắng bất an, chỉ có thể chợp mắt một chút, lặng lẽ suy tư.
"Vương gia, thời tiết lạnh giá, người uống chén trà nóng làm ấm cơ thể đi."
Một giọng nữ dịu dàng đột nhiên vang lên.
Tiêu Thịnh ngoái đầu nhìn lại, thấy một cô gái trẻ không biết đã đến gần từ lúc nào. Nàng bưng khay trà thơm, vẻ mặt vừa thẹn thùng vừa sợ hãi.
"Bản vương không uống trà." Tiêu Thịnh dời mắt đi, bước nhanh hai bước, lên giọng, "Chu Lượng!"
"Vương gia!" Chu Lượng nghe tiếng, chạy nhanh đến.
"Hỏi thế nào rồi? Hắn khai chưa?" Tấn Vương hỏi thẳng.
Sự lạnh nhạt này khiến nụ cười trên mặt Tôn tiểu thư có chút gượng gạo.
Nàng vốn là người đẹp có tiếng ở Uyển Thành, hiếm khi bị đối xử lạnh nhạt như vậy. Nàng mím môi, trong lòng xấu hổ, đi không được, ở cũng không xong.
"Hắn khai rồi ạ." Chu Lượng xoa xoa tay, vẻ mặt khó nén sự hưng phấn. Khóe mắt hắn liếc nhìn Tôn tiểu thư.
Theo hầu Vương gia đã mấy năm, hắn liếc mắt đã nhận ra có chuyện gì. Hắn nhỏ giọng hỏi, "Ta hơi khát nước, Tôn tiểu thư, có thể cho ta một chén trà được không?"
Tôn tiểu thư như được đại xá, trực tiếp đưa chén trà cho hắn: "Tráng sĩ xin dùng."
Chu Lượng ngửa cổ uống cạn, nghĩ thầm, hơi nóng.
Đợi Tôn tiểu thư tìm cớ rời đi, Chu Lượng mới kể chi tiết.
"Vương gia, ngài chắc chắn không thể ngờ được vì sao kẻ này chuyên ra tay với mỹ nhân."
"Vì sao?"
"Hắn nói từ nhỏ đã muốn làm nữ nhân, cần thu thập đủ năm cái đầu mỹ nhân." Chu Lượng vẻ mặt khó tin, "Thật là hoang đường. Cho dù là thật đi nữa, loại biện pháp điên rồ này, hắn lại tin, còn thực sự đi làm..."
Tiêu Thịnh cũng cảm thấy khó tin, nhưng hắn biết rằng không thể dùng lẽ thường để đoán định tâm tư của những kẻ thủ ác.
Trong lòng hắn khẽ động, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Không đúng."
"Hả? Vương gia, sao vậy?"
"Lạc Dương đã có ba nữ thi được người nhà nhận lãnh, một khối vớt được giữa sông không ai nhận, Lỗ Sơn huyện một khối, đã đủ số năm, vậy sao hắn còn đến huyện Trĩ và Uyển Thành gây án?"
Chu Lượng ngẩn ra, lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, tiểu nhân hồ đồ quá, lại quên mất điểm này, tiểu nhân đi thẩm vấn lại ngay."
"Bản vương cũng đi xem."
Tôn gia đơn sơ, không có sẵn hình cụ. Nhưng bản lĩnh thẩm vấn của Chu Lượng rất cao.
Sau một hồi tra hỏi, hung phạm đã khai bảy tám phần.
Tên này họ Viên, hai mươi tám tuổi, mắc chứng yếu sinh lý. Cha mẹ kỳ vọng vào hắn rất cao, mời thầy giỏi dạy hắn văn võ. Nhưng nguyện vọng lớn nhất của hắn là trở thành nữ nhi.
Tháng 7 năm nay, hắn vô tình có được một cuốn sách cổ, trên đó viết một phương pháp kỳ dị: Thu thập đủ năm cái đầu mỹ nhân, vào thời khắc giao thừa sẽ tự sát, kiếp sau sẽ được hóa thân thành tuyệt đại giai nhân.
Hắn nảy sinh tà niệm, liền không thể nào kiềm chế được. Hắn nghĩ trăm phương ngàn kế để có được một thanh Quỷ Đầu Đao, còn mua được một ít mê hương có thể khiến người hôn mê bất tỉnh.
Lo sợ không thành công, hắn đòi hỏi rất cao ở đối tượng, nhắm chuẩn mục tiêu, chuẩn bị kỹ lưỡng, động thủ nhanh gọn.
Tại Lạc Dương, hắn liên tiếp giết ba người, cẩn thận cất giữ đầu mỹ nhân.
Vốn tưởng rằng nhất định có thể thành công đúng thời hạn, nhưng không ngờ Tấn Vương và đoàn người đến Lạc Dương tìm kiếm, lùng sục khắp nơi.
Trong lòng hắn sinh nghi, đành phải mang theo những cái đầu thu thập được, từ Lạc Dương một đường trốn về phía nam.
Trước là Lỗ Sơn huyện, sau là huyện Trĩ, rồi Uyển Thành.
Những nơi này hắn không quen thuộc, chỉ có thể ra tay với những người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân.
Sau khi thất bại ở Cao gia huyện Trĩ, hắn cũng từng sợ hãi. Nhưng chỉ còn thiếu một cái đầu nữa là thành công, hắn liền liều mình, ra tay với Tôn tiểu thư.
Cuối cùng bị bắt.
Đến lúc này, hắn vẫn chưa biết sai, mà chỉ tiếc nuối: "Hôm nay là giao thừa rồi, chỉ còn thiếu một cái..."
Lời còn chưa dứt, thị vệ đã tiến lên cho hắn một bạt tai như trời giáng.
Tiêu Thịnh lạnh giọng hỏi: "Ngươi nói ngươi giết ba người ở Lạc Dương, vậy cái xác chết ở Lạc Hà, chẳng lẽ không phải ngươi ra tay sao?"
Hung phạm họ Viên, khóe miệng dính đầy vết máu: "Ta chỉ cần đầu mỹ nhân. Giết đều là mỹ nhân nổi tiếng gần xa. Ngươi nói ai cơ... Không liên quan đến ta."
Lòng Tiêu Thịnh trùng xuống.
Lý trí mách bảo hắn rằng con ác quỷ này không cần thiết phải nói dối về số lượng người bị giết.
Nhưng nếu nữ thi không đầu kia không phải do kẻ này giết, vậy hắn còn phải đi đâu để xác minh thân phận?
Vốn tưởng đã thấy ánh sáng, ai ngờ lại là bóng tối.
Im lặng hồi lâu, Tiêu Thịnh khẽ nhắm mắt, vẫn không hết hy vọng, phân phó thuộc hạ: "Hỏi hắn giấu những cái đầu mỹ nhân kia ở đâu. Hắn muốn thực hiện vào đêm giao thừa, chắc hẳn sẽ ở gần đây."
"Vâng."
Trong phòng nồng nặc mùi máu tanh, khiến người ta buồn nôn.
Tiêu Thịnh chỉ cảm thấy đầu đau âm ỉ, hắn xoa xoa mi tâm, giọng nói lạnh như băng: "Vừa yếu sinh lý, đòi làm nữ nhân cái gì? Trực tiếp làm thái giám chẳng phải bớt việc hơn sao?"
Mắt Quách Minh sáng lên, lập tức lĩnh hội: "Vâng!"
Tấn Vương vừa bước ra khỏi phòng không lâu, phía sau đã truyền đến một tiếng thét thảm.
Rất nhanh, tiếng thét đã bị át đi bởi tiếng pháo nổ.
Bóng đêm nặng nề, thỉnh thoảng có những ánh sáng rực rỡ, đó là pháo hoa nở rộ trên bầu trời.
Tiêu Thịnh ngước mắt nhìn, pháo hoa càng thêm rực rỡ.
Hắn ngơ ngác nhìn, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ: Không biết Khanh Khanh ở đâu, đang làm gì.
Giờ phút này, Thẩm Tiêm Tiêm vẫn còn ở Đường Đệ Viện của Phó gia, Uyển Thành.
Kể từ ngày Xương Bình Hầu nói chuyện, giữa nàng và vợ chồng họ duy trì một sự cân bằng vi diệu.
Xương Bình Hầu rút bớt số thị vệ bảo vệ hay giám sát nàng, Thẩm Tiêm Tiêm cũng tạm thời gác lại kế hoạch đào tẩu.
Nàng ở lại Phó gia, nhưng giống như một vị khách nhân bà con xa đến ở trọ hơn.
Phòng bếp nhỏ ở Đường Đệ Viện đã trở thành thế giới riêng của nàng, tay nghề nấu nướng bao năm không luyện đã được nàng nhặt lại.
Cái sân hoang vắng này có một cửa hông đối diện ra ngoài, nàng thường xuyên ra ngoài mua gạo, rau xanh, rồi trở về chế biến món ăn.
Tê Hà quận chúa trong lòng không vui, lặng lẽ than thở với trượng phu: "Nàng vẫn không coi chúng ta là người nhà. Ai lại ở nhà mình mà phải tự bỏ tiền mua thức ăn nấu nướng chứ?"
Bà thường xuyên sai người mang cơm đến, đều bị con gái khách khí từ chối. Quần áo bà tặng, cũng không thấy con gái mặc. Hạ nhân bà phái đến hầu hạ, con gái cũng không cần.
Xương Bình Hầu chỉ còn biết an ủi vợ: "Đừng nóng vội, cứ từ từ thôi."
Ít nhất nàng không lẳng lặng rời đi, đó đã là một tiến bộ lớn.
Con gái ở dưới mí mắt mình, dù không thân thiết, họ cũng có thể yên tâm phần nào.
Vợ chồng họ chỉ có thể âm thầm cho những người bán hàng rong một chút tiền, mặc cả, giúp con gái tiết kiệm chút tiền, nhưng không dám để nàng biết.
Thẩm Tiêm Tiêm từ nhỏ đã biểu diễn xiếc, ít khi vào bếp. Hiện giờ nghiên cứu nấu nướng, có chút hứng thú, hoàn toàn không cảm thấy vất vả.
Không chỉ riêng nàng, Lưu Vân rảnh rỗi cũng thường xuyên đến giúp thêm củi, trông nồi.
Sau khi quyết định không rời khỏi Uyển Thành trước Tết, Thẩm Tiêm Tiêm đã kể chi tiết cho Lưu Vân, tính toán trả nốt tiền công còn lại, để hắn tự mình về kinh.
Lưu Vân do dự: "Thôi, còn chưa biết sau Tết cô có đi Lạc Dương không. Tiễn người thì tiễn cho trót, tôi cứ đợi qua năm rồi tính. Tôi cô đơn một mình, ăn Tết ở đâu mà chẳng vậy?"
Sống ở đời, chữ tín là đầu. Hắn đã nhận tiền, bảo hộ cô chu toàn, thì không thể bỏ dở nửa chừng.
Hắn cười hề hề: "Bất quá, trước Tết ba bữa một ngày của tôi, đều phải nhờ vào cô đấy. Chúng ta đã nói rồi, ăn ở dọc đường đều do cô chi trả."
"Được thôi, cứ để tôi lo." Thẩm Tiêm Tiêm nghĩ rằng năm sau mình có ở lại hay không còn chưa chắc, có người giúp đỡ vẫn hơn là không có ai. Nếu Lưu Vân cũng bằng lòng ở lại, vậy cứ để hắn ở lại đi. Cũng đỡ cho hắn phải bôn ba trên đường vào dịp Tết.
Lưu Vân rất thích đồ ăn ngon, đôi khi hứng lên, hắn cũng muốn thử xuống bếp một phen.
Bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn, tay nghề của cả hai người đều đột ngột tăng lên.
Đêm giao thừa, Thẩm Tiêm Tiêm nhớ đến phong tục xưa ở Duyện Châu, muốn làm sủi cảo.
Cũng thật kỳ lạ, cùng một loại bột mềm dẻo như nhau, người khác nặn ra sủi cảo rất đẹp, còn nàng nặn ra những hình thù kỳ quái.
Lưu Vân thấy vậy ôm bụng cười lớn.
Thẩm Tiêm Tiêm trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Cười cái gì? Tôi ít nhất còn làm tốt hơn ông nội tôi nhiều."
Lưu Vân lộ vẻ kinh ngạc: "Không thể nào? Tay nghề của lệnh tổ còn không bằng cô sao?"
Nhắc đến ông nội, trong lòng Thẩm Tiêm Tiêm vừa chua xót, vừa ấm áp: "Cũng không hẳn. Ông nội tôi cái gì cũng tốt, chỉ có làm sủi cảo là dở thôi. Ông không có kiên nhẫn, mỗi khi ăn Tết, ông chỉ làm hai cái thật to. Ông một cái, tôi một cái."
Nàng vừa nói vừa dùng tay khoa tay múa chân một chút: "To như thế này này."
Khi đó nàng còn nhỏ, trong lòng âm thầm oán giận. Nhưng sau này muốn ăn sủi cảo do ông nội tự tay làm, cũng không còn được nữa.
Lưu Vân khi cha mẹ còn khoẻ mạnh thì cuộc sống cũng không tệ. Giờ nghe Thẩm cô nương nhắc đến chuyện xưa, có chút bùi ngùi.
Không chỉ có hắn, vợ chồng Xương Bình Hầu tự mình xách hộp thức ăn đến đưa cơm tất niên cũng cảm thấy từng đợt xót xa.
Cứ nghĩ đến hơn mười năm qua con gái mình đã sống như thế nào, họ lại cảm thấy đau lòng.
Khẽ hắng giọng, vợ chồng Xương Bình Hầu bước đến, cười hỏi: "Làm sủi cảo đấy à?"
Thẩm Tiêm Tiêm kìm nén mọi cảm xúc, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Trong khoảng thời gian này, đôi bên không thể tránh khỏi gặp mặt, nhưng vẫn giữ khoảng cách không mặn không nhạt.
"Ta làm mấy món lót dạ, sang đây muốn cùng các cô ăn." Tê Hà quận chúa giọng rất nhẹ. Ánh mắt bà liếc qua những chiếc sủi cảo được gói cẩn thận trên thớt, "Đây là Huyên Nhi làm sao? Đẹp quá."
"Không, đây là Lưu đại ca làm, bên kia mới là của tôi."
Nghe vậy, Tê Hà quận chúa hơi ngượng ngùng, nghĩ ngợi, bà cố vớt vát: "Cũng rất tốt."
Trong lúc Thẩm Tiêm Tiêm làm sủi cảo, Lưu Vân cũng tranh thủ nấu nước. Thấy nước sôi, vội nói: "Nước sôi rồi, để tôi luộc sủi cảo."
Sủi cảo thả vào nồi, chẳng mấy chốc đã chín. Một đám sủi cảo trắng mập, tròn vo nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Xương Bình Hầu và phu nhân đứng bên cạnh, Lưu Vân vì phép lịch sự, chia sủi cảo làm bốn phần: "Hầu gia và quận chúa nếm thử nhé?"
"Vậy thì xin phép." Tê Hà quận chúa liếc nhìn sắc mặt con gái, thấy nàng không phản đối, trong lòng dâng lên từng tia từng tia vui vẻ.
Thẩm Tiêm Tiêm không phải người keo kiệt. Hơn nữa, nàng tạm cư ở Phó gia, cũng không đến mức tiếc mấy cái sủi cảo.
Tê Hà quận chúa cố ý chọn một phần có hình dáng không được đẹp mắt lắm.
Cắn một miếng, hơi nóng phả vào mặt, khiến mắt bà có chút cay xè.
Bà không phân biệt được mùi vị cụ thể ra sao, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Một năm qua quả thực là khoảng thời gian tốt đẹp nhất.
Lúc trời gần sáng, hung phạm sống dở chết dở cuối cùng cũng khai ra địa điểm giấu đầu.
Đây là ngày mùng một Tết, khách trọ phần lớn đã về quê, đường xá vô cùng náo nhiệt, còn khách sạn thì lạnh lẽo tiêu điều.
Sáng sớm, tiểu nhị của khách sạn Thăng Chức đứng sau quầy gà gật ngủ.
Bỗng nhiên, một tràng tiếng bước chân vang lên.
Tiểu nhị mừng thầm, đông người như vậy, ắt hẳn là khách lớn.
"Khách quan, ngài muốn nghỉ trọ hay là..."
Lời tiểu nhị còn chưa nói hết đã ngừng lại.
Người cầm đầu dung mạo tuấn mỹ, khí thế bức người, chỉ là trên người mang một chút u sầu.
Tiểu nhị từng gặp không ít khách nam bắc, nhanh chóng đoán được thân phận người này không tầm thường, không thể đắc tội.
Ánh mắt Tiêu Thịnh khẽ động.
Trương Tòng lập tức tiến lên, giọng nói sang sảng: "Triều đình cấm vệ, đến đây bắt giữ hung phạm."
Tiểu nhị vội gật đầu cúi người: "Thì ra là quan gia, quan gia mời vào."
Theo lời khai của hung phạm, bốn cái đầu được hắn giấu dưới giường trong rương gỗ ở phòng Địa Tự số hai của khách sạn Thăng Chức.
Tiểu nhị chủ động dẫn bọn họ đến phòng, miệng không ngừng nói: "Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, cái vị khách kia trông thư sinh nhã nhặn, ai ngờ lại là hung phạm mà triều đình truy bắt..."
Đợi một thị vệ lấy rương gỗ từ dưới gầm giường ra, cạy khóa, mở ra, tiểu nhị liếc mắt, kinh hô một tiếng: "A!"
Mắt hắn trợn trừng, ngất xỉu tại chỗ.
Trong rương gỗ đặt ngay ngắn bốn cái đầu nữ tử, rõ ràng đã được xử lý đặc biệt, không thối rữa, không biến sắc, nhưng lại bốc mùi hôi thối.
Mọi người đều là người từng trải, nhìn thấy cảnh này, cũng đều kinh hãi, quá sợ hãi.
Người mở rương theo bản năng lùi lại hai bước, ngã ngồi xuống đất, suýt nôn mửa.
Trương Tòng mắt sắc: "Vương gia, hình như cái kia là người chết ở Lỗ Sơn huyện."
Khi ở Lỗ Sơn, họ đã từng nhìn thấy bức họa của người chết từ người nhà nạn nhân.
Tiêu Thịnh lúc này mới ngước mắt nhìn lại, tim đập thình thịch.
Không có gương mặt mà hắn sợ nhất, rất tốt.
Nhưng trong này vẫn không có đầu của nữ thi vô danh vớt được giữa sông.
Tim Tiêu Thịnh như bị ai đó bóp nghẹt.
Hắn cố gắng giữ vững tinh thần, thấp giọng phân phó: "Thu thập chứng cứ, báo tin cho Lạc Dương và Lỗ Sơn."
"Vâng."
Dừng một chút, Tiêu Thịnh lại nói: "Tiếp tục điều tra xem nữ thi vô danh vớt được ở Lạc Hà kia rốt cuộc là ai."
Nếu không phải do tên tội phạm giết người hàng loạt này gây ra, vậy là do ai gây ra?
Và nữ thi kia rốt cuộc là ai?
Vì sao trên cổ tay lại đeo vòng ngọc bích Hỉ Lai Phúc? Mà vẫn không có ai đến nhận?
Phòng này có cửa sổ sát đường. Vì mùi trong phòng khó chịu, Trương Tòng cẩn thận mở cửa sổ.
Bên ngoài, đường phố vô cùng náo nhiệt, còn có đoàn múa sư tử biểu diễn.
Tấn Vương đang thất thần bên cửa sổ, bỗng nhận ra đã là năm mới.
Hắn nhắm mắt lại, giọng rất nhẹ, mơ hồ mang theo chút mệt mỏi: "Thời gian qua, các ngươi cùng ta tìm người, phá án, thức đêm chạy ngược chạy xuôi, vất vả rồi. Hôm nay là Tết, nghỉ ngơi một chút cũng không sao."
Những người này theo hắn tìm người đã hơn hai tháng, đâu phải ai cũng có thân thể sắt đá.
Quách Minh chú ý đến sắc mặt Vương gia, lớn tiếng đáp: "Không vất vả, không vất vả, chính sự quan trọng."
Tiêu Thịnh khẽ cười, đang định nói gì đó, thì ánh mắt chợt dừng lại, từ trong đám người xem múa sư tử, hắn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Như một tia sét giữa trời quang, xuyên thủng cột sống hắn.
Tiêu Thịnh đứng sững người tại chỗ, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mặc dù người kia mặc trang phục mùa đông dày cộp, lại cải trang thành nam nhi, da dẻ ngăm đen, nhưng chiều cao, gò má, vành tai, cánh tay buông thõng bên người, cùng với ngón út hơi cong lên...
Hắn lập tức nhận ra đó là người mình đau khổ tìm kiếm.
Tiêu Thịnh không chút do dự, xoay người nhảy thẳng xuống từ cửa sổ.