Chương 65. Thông Tin Truyền Thông
“Bạn học Lâm, tự tin một chút. Ngày mai tôi cũng sẽ mang phương tiện truyền thông của mình đến đây. Phóng viên của phương tiện truyền thông đó chỉ phỏng vấn cậu thôi!”
“Phương tiện truyền thông riêng?”
“Ừ!”
“Cậu có phương tiện truyền thông từ khi nào vậy? Tại sao tôi lại không biết? Chờ đã, Trương Thắng, đừng đùa tôi nữa...”
“Trước kia không có, bây giờ cũng không có, nhưng mà ngày mai sẽ có!”
“A? Cậu chuẩn bị tự làm truyền thông à? Chuyện này… Trương Thắng, cậu đừng đùa nữa.”
“Bạn học Lâm, đời này tôi đùa giỡn với bất cứ ai, nhưng xin cậu nhớ kỹ, tôi sẽ không đùa giỡn với cậu!”
“Trương Thắng, cậu đừng như vậy, ánh mắt của cậu, tôi...”
Lâm Hạ nhìn thấy Trương Thắng bất thình lình nghiêm túc, trong lòng không hiểu sao lại phát hoảng.
“Trước đây tôi đã nói với cậu rồi, tương lai có thể tôi sẽ gia nhập ngành công nghiệp giải trí mà. Hành trình ngàn dặm bắt đầu bằng một bước chân. Hãy bắt đầu bằng hội ký tặng sách của cậu đi.”
“???”
Học viện Hóa dầu Yến Kinh không phải là một học viện trâu bò nên sau khi tốt nghiệp vẫn khó tìm được việc làm hoặc tìm được vị trí phù hợp mà mình thích.
Trần Mộng Đình đã đến hội chợ việc làm tại trường vào tháng chín.
Có rất nhiều doanh nghiệp đến học viện hóa học, có một số là doanh nghiệp nước ngoài, các điều kiện mà họ đưa ra rất hào phóng, tất nhiên yêu cầu tương ứng cũng rất cao.
Trần Mộng Đình thử đi xin việc, nhưng đáng tiếc vị trí mà cô quan tâm không phù hợp với cô, trình độ học vấn của cô không đạt yêu cầu, sau đó khi một vị trí được giao cho cô, cô cảm thấy không phù hợp và tự thấy mình bị thiệt thòi.
Đối với các công ty khác, Trần Mộng Đình nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt, hoặc là năng lực của cô không phù hợp, hoặc không phù hợp với năng lực của cô.
Ở một khía cạnh nào đó, sinh viên đại học trong thời đại này thực sự mơ hồ có mầm mống của tư tưởng thấp thì chê, cao thì với không tới.
Có điều nói đi phải nói lại...
Học đại học chính quy, ai lại bằng lòng thực tập trong xưởng?
Hơn nữa là chuyên ngành không đúng lắm, cô học chuyên ngành báo chí, sau đó chạy đến xưởng làm ốc vít...
Trung cấp nghề thì được nhưng đại học thì...
Đây không phải là một sự lãng phí hoàn toàn bốn năm đại học sao?
Hơn nữa trường đại học hạng hai...có đôi khi rất xấu hổ.
Tuy rằng bề ngoài Trần Mộng Đình vẫn là hội trưởng hội học sinh cao cao tại thượng, rất thành công trong trường và được mọi người kính trọng nhưng trong lòng cô ít nhiều bắt đầu có chút lo âu.
Cô đến từ một thị trấn nhỏ hẻo lánh của tỉnh Huy, từ khi còn nhỏ cô đã khao khát những thành phố lớn như Yến Kinh, cuối cùng thật vất vả mới thi đậu được vào Yến Kinh, đương nhiên cô muốn ở lại Yến Kinh phát triển tốt.
Nhưng...
Yến Kinh này là nơi cạnh tranh tàn khốc, long xà song song, cũng không giống như những thành thị khác. Cô muốn ở thành phố Yến Kinh sống tốt một chút, có một chức vị sáng sủa, cô cẩn thận tính toán sau này nên nâng cao sức cạnh tranh của mình như thế nào, có lẽ chỉ có hai lựa chọn...
Hoặc là lấy được danh sách sinh viên tốt nghiệp xuất sắc cấp thành phố, hoặc là thi nghiên cứu sinh...
Trên thực tế, dù cô chọn lựa chọn nào trong hai lựa chọn đó thì độ khó cũng không hề nhỏ.
Trần Mộng Đình thở dài một hơi.
Suy nghĩ một lúc, cô chợt cảm thấy tình hình tương lai ngày càng nghiêm trọng.
Ngay cả khi cô muốn làm việc ở một vị trí chuyên nghiệp liên quan đến quản lý hậu trường điện ảnh và truyền hình thì vẫn vô cùng khó khăn, dù là “Thịnh Thế Entertainment” hay là “Tinh Quang Vị Lai” theo một nghĩa nào đó, yêu cầu về nhân lực đều cao hơn hơn cả các công ty nước ngoài. Yến Ảnh có rất nhiều nhân tài tốt nghiệp, sinh viên tốt nghiệp trường đại học hạng hai như cô nếu không phải là nghiên cứu sinh, cũng không phải là sinh viên tốt nghiệp ưu tú cấp thành phố thì cô có sức cạnh tranh gì?
“Hội trưởng, học kỳ tiếp theo chị thật sự định không làm nữa sao?”
“Học kỳ này đã là năm cuối rồi, cậu nghĩ sao?”
“Ồ...”
“Tiền Hạo, học kỳ này tiếp tục, tôi sẽ giao hết gánh nặng này cho cậu, phải cố gắng lên.”
“Em sẽ cố gắng.”
“Đúng rồi, tân sinh viên tên Trương Thắng đó là một nhân tài, tối mai lúc nạp tân cậu có thể qua và trao đổi với Trương Thắng... Có cậu ta ở đây, tôi nghĩ cậu có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực...”
“Ừm, em biết rồi, em vừa mới điều tra sơ qua tư liệu của Trương Thắng. Trương Thắng đến từ Thương Châu, bối cảnh gia đình dường như không tốt lắm. Việc đến với hội sinh viên sẽ có lợi rất lớn cho cậu ta trong việc tìm kiếm việc làm ở Yến Kinh sau khi tốt nghiệp. Em tin cậu ta sẽ không từ chối.”
“Ừ. “
Chiều thứ bảy, ngày 3 tháng 9.
Trong phòng làm việc của hội sinh viên, sau khi Trần Mộng Đình đi theo Tiền Hạo giải thích sự việc, cô bắt đầu âm thầm một mình thực hiện công việc bàn giao tiếp theo của hội sinh viên.
Sau khi làm xong công việc, cô xem tài liệu thi tuyển sinh sau đại học bên cạnh rồi cuối cùng đưa ra quyết định.
Mặc dù nhiều người nói rằng trình độ học vấn không quan trọng, nhưng nếu bạn thậm chí ngay cả bằng cấp thứ cơ bản như vậy còn không có thì tại sao những công ty lớn đó lại phải tin vào khả năng của bạn?
Mài đao không lỡ việc đốn củi, những lời này đặt ở đâu cũng thích hợp. (*)
(*)Mài đao không lỡ việc đốn củi: nghĩa là mài đao tuy tốn thời gian những khi đốn củi sẽ nhẹ nhàng hơn. Nếu trước khi làm việc đã chuẩn bị tất cả sẵn sàng thì khi vào việc sẽ không bị vất vả.