Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 72. Ngạc Nhiên

Chương 72. Ngạc Nhiên
Sau khi Trần Mộng Đình sắp xếp xong mọi chuyện, cô nhìn Trương Thắng:
“Trương Thắng...kế tiếp chúng ta…”
“Việc chúng ta đang làm bây giờ là tuyển chọn nhân tài. Lần này chỉ là một bài kiểm tra đơn giản. Tuy nhiên, hóa ra những người mà em chọn ra đều có thể được sử dụng làm đội ngũ tương lai của công ty chúng ta...”
“Vậy tiếp theo sẽ như thế nào...”
“Tiếp theo, hãy xem trên các diễn đàn lớn họ viết gì. Ai viết bài gì phổ biến, thú vị, bắt mắt, có lượng truy cập thì sinh viên này sẽ được coi là trọng điểm bồi dưỡng của bộ phận tuyên truyền đối ngoại. Bài viết nào viết hàm súc nhưng tư duy nhanh nhẹn, thật sự là không tìm được sơ hở thì có thể thử cho quản lý nội vụ...”
“...”
Trương Thắng nghiêm túc nói.
Trần Mộng Đình lắng nghe từng câu giống như đang nghe một trưởng bối chỉ điểm sai lầm.
“Được rồi, em đi đây.”
“Cậu định làm gì?”
“Em đến căng tin nấu ăn, em vẫn đang làm việc bán thời gian.”
“Trương Thắng, nói cho tôi biết, trong số những người này, ngay từ đầu cậu đã để ý đến họ phải không? Mỗi lần ăn cơm, tôi đều thấy cậu quan sát mỗi người... Hội nghị “Nạp Tân” của hội sinh viên là chỗ cậu xác nhận xem họ có đạt tới kỳ vọng của cậu hay không, sau đó cậu tiếp tục sàng lọc từng lớp...”
“Đàn chị à, chị có biết lúc đầu em tới tìm chị là vì sao không?”
“Vì sao?”
“Chị rất thông minh, đồng thời cũng rất nhạy bén. Em rất thích nói chuyện với những người thông minh vừa nhắc đã hiểu...”
“...”
Dưới ánh mặt trời buổi trưa.
Trần Mộng Đình nhìn bóng dáng Trương Thắng rời đi.
Sau khi chứng thực được một điều gì đó, lòng cô nổi lên sóng lớn.
Sau đó, cô phát hiện toàn thân Trương Thắng tắm trong ánh sáng mặt trời, vàng rực rỡ đến mức khó mở mắt...
Ngày 5 tháng 9.
Ngày thứ hai của buổi ký tặng sách.
Lâm Hạ nhận ra cuốn sách của mình dường như rất nổi tiếng.
Vào ngày hôm đó, nhà sách Tân Hoa đã bán được hơn ba nghìn cuốn.
Hơn ba nghìn cuốn sách được coi là bình thường đối với Kiều Hồng Anh và những người khác nhưng đối với một người mới mà nói thì đó là một điều rất sốc.
Chị Dương của nhà xuất bản Khải Minh Tinh vô cùng kích động mở bình luận trên mạng.
Trên diễn đàn văn học thanh niên có rất nhiều bài viết nóng hổi về cô, trong đó bắt mắt nhất là tiêu đề của một bài có hơn một nghìn lượt trả lời: Sốc! Quyển sách này lại chấn động quốc tế!”.
Lâm Hạ nhìn bài viết này.
Cư dân mạng đăng bài này tên là “Nam Cung Nam”, hắn là một tài khoản nhỏ vừa đăng ký không bao lâu.
Cô vô thức mở bài viết ra.
Trong bài viết có một số hình ảnh của cô...
Nhìn những bức ảnh quen thuộc, cô sững sờ.
Một số bức ảnh được chụp trong buổi ký tặng tại chỗ, không biết ai đã chụp, một số bức là do cô đưa cho Trương Thắng.
“Bạn học Lâm, cậu có thể cho tôi một vài bức ảnh của cậu được không? Mấy tấm nào đẹp đẹp ấy!”
“Hả?”
“Tôi sẽ chọn một ít. Nếu cậu tin tôi, hãy đưa cho tôi!”
“...”
Dưới bức ảnh là một bài viết.
Bài viết không đề cập đến bất kỳ địa danh cụ thể nào như “Listenbourg” nhưng nó giới thiệu một chuyên gia có thẩm quyền về bản quyền tên là Tom rất sinh động. Vâng, hắn thực sự là một chuyên gia có thẩm quyền. Tóm lại đó là một danh sách các danh từ quốc tế dài nhìn không rõ nhưng vừa nhìn đã cảm thấy rất lợi hại. Sau đó hắn vô tình thấy cuốn sách này, hắn vừa khiếp sợ vừa thích thú, muốn mua bản quyền của cuốn sách này …
Kết thúc của bài viết là một phỏng đoán của người viết, người viết đoán rằng “Tom tiên sinh“ cuối cùng đã không mua được bản quyền, thất vọng rời khỏi hiện trường kèm với một cái bóng lưng.
Nội dung bài viết vô cùng có sức hấp dẫn. Sau khi Lâm Hạ đọc xong cũng muốn mở sách của mình ra xem rốt cuộc có thần kỳ như vậy hay không.
Bên dưới bài viết...
Có vô số bình luận của cư dân mạng.
Cư dân mạng dường như không mấy quan tâm đến bản thân câu chuyện mà đều bàn tán về việc cô xinh đẹp như thế nào, nữ thần gì đó, tiên nữ gid đó, liếm chó , bắt mắt... đủ các thể loại.
Những bình luận này khiến Lâm Hạ đỏ mặt.
Những cư dân mạng này thực sự quá đơn giản.
Dường như họ tập trung vào vẻ đẹp của cô nhiều hơn?
“Bài đăng này viết rất hay nhưng bộ phận tiếp thị của nhà xuất bản của chúng tôi cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức để mua lưu lượng truy cập. Mấu chốt là bạn học Lâm Hạ, em quả thực nằm trong gu thẩm mỹ của tất cả cư dân mạng, chậc chậc, cô giáo Hạ Hạ, dáng vẻ đỏ mặt của em đến chị cũng muốn hôn một cái, thật đáng yêu mà!”
Biên tập viên Dương Thần nhà xuất bản Khải Minh Tinh hưng phấn nhìn Lâm Hạ.
Lâm Hạ thấy vậy cúi đầu.

Trương Phán Phán từ tổng bộ Thịnh Thế Entertainment trở về nhà.
Dọc theo đường đi cô đều nở nụ cười kiêu hãnh như hoa mai nở trong mùa đông lạnh giá nhưng vừa về đến nhà thì nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Tủi thân!
Không cam lòng!
Tuyệt vọng...
Thịnh Thế Entertainment đã ký hợp đồng mười năm.
Trong hợp đồng mười năm, mặc dù cô sẽ được đảm bảo mức lương tối thiểu hàng tháng nhưng trong mười năm này cô phải tuân theo mọi sự sắp xếp của công ty.
Lúc mới vào Thịnh Thế Entertainment, cô đã rất phấn khích khi thấy nhiều tiền bối như vậy.
Tất cả mọi người đều rất tốt...
Các tiền bối bình dị gần gũi, lãnh đạo chiêu hiền đãi sĩ, nhân viên nào cũng nho nhã lễ độ, cười lên như nắng ấm mùa đông.
Cô khao khát có được một môi trường làm việc như vậy, cô cảm thấy mình sẽ bắt đầu từ đây, sau đó từng bước đứng ở một nơi sáng sủa giữa đám đông, được vạn người chú ý.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất