Chương 73. Giữ Cái Gì
Sau đó...
Cô thăng cấp thất bại trong chương trình “Những Cô Gái Tỏa Sáng”.
Công ty vẫn đối xử với cô như trước, đối với cô có nụ cười, có tiếng cười...
Tuy nhiên, cô nhận ra rằng mọi người đều cố tình giữ khoảng cách với cô, mặc dù điều đó rất mơ hồ, thậm chí giống như ảo ảnh nhưng cô vẫn tin vào trực giác của mình.
Cô không đặc biệt lạc quan ở học viện Yến Ảnh.
Khi còn ở Thương Châu, cô là thiên chi kiêu nữ thu hút sự chú ý của mọi người nhưng sau khi đến Yến Ảnh, cô lại giống như một cọng cỏ dại không người để ý tới.
Cô quả thực rất xinh đẹp, có dáng người đẹp, giọng nói hay và xuất thân rất tốt...
Tuy nhiên!
Trong số các bạn cùng lớp của cô, có những ngôi sao nhí đã thu hút nhiều sự chú ý, những tiểu thịt tươi trẻ tuổi có phim sắp ra mắt, có những người ký hợp đồng tiềm lực hạng B với công ty giải trí, vừa ra mắt đã diễn chính kịch hoa khôi trường học...
Mà “Ngôi sao ngày mai” cô là một hợp đồng cấp C, bất kể nhìn thế nào cũng giống như một trò lừa bịp.
Trong môi trường như vậy...
Lợi thế của cô dường như đang biến mất.
Trong buổi họp lớp đầu tiên, cô dường như là người bị bỏ qua.
Mặc dù ngày đầu tiên cũng có những chàng trai lén lút gửi tin nhắn cho cô nhưng không được vạn người chú ý như những người khác.
Cảm giác chênh lệch thật lớn khiến cho cô chỉ có thể duy trì vẻ kiêu ngạo trước đây của mình, giống như bộ quần áo mới của hoàng đế, duy trì cảm giác cao quý của mình.
“Hợp đồng không dễ hủy, tiền phạt vi phạm hợp đồng khoảng bốn triệu!”
“Bao nhiêu?”
“Bốn triệu!”
“...”
Khi luật sư nói điều này, cô im lặng.
Tuy hoàn cảnh xuất thân của cô rất tốt nhưng số tiền bồi thường bốn triệu vẫn khiến cô bị sốc.
Cô không đủ can đảm để nói với bố mẹ mình...
Dường như ngoài Lâm Hạ ra, cô không biết phải nói với ai.
Hạ Hạ...
Hôm nay có phải buổi ký tặng của cô ấy không?
Ngay khi cô đang nghĩ về Lâm Hạ, cô nhận được cuộc gọi từ người đại diện của mình, chị Hồng.
“Cô đã đọc cuốn sách “Mùa Hè Năm Ấy”chưa?”
“Em, em chưa đọc...”
“Tôi nhớ cuốn sách đó được viết bởi một người bạn của cô phải không?”
“Ừm, em...”
“Hỏi bạn của cô xem cô ấy có còn bản quyền điện ảnh và truyền hình của cuốn sách đó không...”
“A? Chị Hồng, chị thích cuốn sách đó à?”
“Đúng vậy, gần đây công ty đã thành lập bộ phận biên kịch. Dự án đầu tiên là đề tài phim thanh xuân, chúng tôi đang tích trữ bản quyền. Hãy hỏi bạn của cô xem cô ấy có muốn bán với giá hai trăm nghìn không...”
“Hai trăm nghìn? Là mua cuốn sách này hay là...”
“Đúng vậy, chỉ là bản quyền điện ảnh và truyền hình, không liên quan đến bản quyền nào khác!”
“Điều đó có nghĩa là cô ấy vẫn có thể kiếm được tiền bản quyền từ việc xuất bản chứ?”
“Ừ!”
“Vậy cô ấy nhất định sẽ bán. Tới bây giờ cô ấy cũng chưa bao giờ nghĩ rằng bản quyền của cuốn sách này có thể bán được...”
“Cô đi hỏi trước đi.”
“Được rồi!”
Trương Phán Phán rất kích động gọi điện thoại cho Lâm Hạ, muốn nói tin vui này cho Lâm Hạ nhưng điện thoại của Lâm Hạ vẫn luôn ở trạng thái tắt máy.
Tim cô đập thình thịch, cô ước gì mình có thể bay đến chỗ Lâm Hạ ngay bây giờ, ôm cô ấy và nói rằng cô ấy đã thành công!
Bán bản quyền!
Không chỉ có thể chuyển thể tác phẩm của mình thành phim, chuyển lên màn ảnh rộng, hơn nữa, còn có thêm thu nhập hai trăm ngàn!
Khi một tác phẩm được chuyển thể thành phim, dù kết quả sau này có ra sao thì ít nhất giá trị của tác giả nguyên tác chắc chắn sẽ tăng lên!
Tác phẩm đầu tiên diễn ra suôn sẻ như vậy, như tác phẩm tiếp theo…
Hơn mười phút.
Cô lên xe và lái về phía trường học của Lâm Hạ.
Trên đường đi, cô thử gọi điện cho Lâm Hạ nhưng không ngờ cuộc gọi đầu tiên đã kết nối được.
“Lâm Hạ, mình nói cho cậu biết, trước đó không phải mình đã từng nhắc đến chuyện này với cậu sao? Người đại diện của mình quan tâm đến cuốn sách của cậu và muốn bỏ ra hai trăm nghìn để mua bản quyền của cậu! Cậu phải mời mình ăn cơm thật ngon, là mình đã giới thiệu cuốn sách của cậu cho chị ấy... Nếu sau này được chuyển thể thành phim, mình nhất định phải đóng vai nữ chính...”
Trương Phán Phán mặt mày hớn hở nói rất nhiều với Lâm Hạ, nhưng Lâm Hạ ở đầu bên kia điện thoại lại có vẻ không vui vẻ như vậy.
Tâm trạng hưng phấn của Trương Phán Phán dần dần giảm xuống, đầu bên kia điện thoại cũng trở nên bình tĩnh.
Sau đó...
Đầu bên kia của điện thoại chợt im lặng kéo dài.
“Mình, Phán Phán, mình không bán.”
Sau khi nghe được những lời này Trương Phán Phán khó tin được mở to hai mắt.
Cô cảm thấy Lâm Hạ hoặc là điên hoặc là mất trí rồi.
“Bọn họ chỉ mua bản quyền phim của cậu chứ không mua các bản quyền khác...”
“Mình không bán.”
“A? Tại sao? Vậy bao nhiêu tiền có thể bán? Để mình nói cho chị Hồng...”
“Mình sẽ không bán nó lấy tiền đâu, mình muốn giữ lại cho...”
“Giữ lại cho cái gì?”
“Dù sao, mình sẽ không bán bản quyền điện ảnh và truyền hình của cuốn sách này!”
“...”