Chương 74. Học hành sao có thể vô ích!
Tháng chín.
Có cái nóng của mùa hè và sắc vàng của mùa thu.
Đối với một số người ở ký túc xá 302, cuộc sống đại học quá “hấp dẫn”.
Mỗi lần từ ký túc xá đến lớp, luôn có thể thấy những nữ sinh cao ráo thon thả mặc váy ngắn đi thành từng nhóm trò chuyện cười đùa.
Dưới ánh mặt trời, đôi chân dài trắng nõn khiến người ta không thể rời mắt, cộng với thời tiết nắng nóng và sự rung động của tuổi dậy thì, luôn khiến nhiều người cùng quay đầu lại, rồi cùng quay đầu về.
“Chết tiệt... tôi cảm giác như máu nóng đang dâng trào. Chết tiệt, đọc tiếp tôi sẽ chảy máu mũi mất!”
Trần Thuật cảm thấy hơi khó thở, cậu ta nhìn chằm chằm phương xa và thấy cô gái tóc ngắn đang cầm cuốn sách biến mất trong tòa nhà giảng dạy.
Bước chân của cậu ta hơi run lên, và cậu ta hơi không kiểm soát được đi về phía cô gái tóc ngắn.
Nếu như không phải mọi người không học cũng một chuyên ngành thì có lẽ cậu ta đã đi qua nhìn thêm hai lần nữa.
“Chết tiệt, không được, mình phải tìm số của cô gái mặc váy ngắn đó! Vẻ ngoài trắng trẻo xinh đẹp này giống như ngọn cỏ sinh trưởng trên điểm G của mình.”
“Này, thích thì cứ theo đuổi đi. Nữ sinh đại học thực ra rất dễ lấy lòng. Điều quan trọng nhất là phải sạch sẽ...”
“Xá trưởng, cậu vẫn còn là xử nam chứ?”
“Haha, đã không còn lâu rồi. Trong một đêm gió táp mưa sa, tôi nắm tay một cô gái, sau đó...”
Tề Hải Phong nghe thấy có người nhắc đến mình, miệng cười như muốn liệt, miểu tả sống động cảnh tượng tới nửa chừng thì im lặng.
“Mẹ kiếp, cậu nói chi tiết một chút đi, tôi con mẹ nó quần cũng cởi ra rồi, cậu lại không nói nữa?”
Trần Thuật bỗng nhiên nóng nảy.
“Haha, thực ra chỉ cần cậu chịu bỏ tiền là có thể tán được rất nhiều cô gái, ví dụ như hoa khôi trường gì đó. Cậu lái chiếc Porsche đến trường... Người ta còn không phải ngoắc tay một cái đã chạy tới sao? Thế giới này rất thực tế. Nếu cậu không theo đuổi được thì chỉ có thể nói là cậu không chịu chi ra số tiền tương ứng…”
“Mẹ kiếp! Đồ cặn bã! Tôi không cho phép cậu làm ô uế tình yêu!”
“Tình yêu? Tình yêu đáng giá bao nhiêu? Không phải khoe chứ, ngày mai tôi sẽ dẫn con gái đi ăn cơm, cậu có tin không?”
“...”
Trên đường đến lớp.
Trương Thắng vừa nghe bạn cùng phòng trò chuyện vừa nhìn những cô gái cao ráo, xinh đẹp mặc váy dài trong trường.
Những gì bọn Tề Hải Phong thấy là thanh xuân ngây thơ và sự khám phá bí ẩn.
Mà trong mắt Trương Thắng chỉ có ngây ngô, thỉnh thoảng có một số người hơi trưởng thành, tuy đã có bạn trai nhưng vẫn hơi ngây thơ và hồn nhiên.
Dọc theo đường đi, Tề Hải Phong được xem là một “chuyên gia” giàu kinh nghiệm, không ngừng khoe khoang hiểu biết về các cô gái và tự hào kể về bao nhiêu bức thư tình và tin nhắn mà cậu ta đã nhận được khi còn tham gia đội bóng rổ của trường trung học...
Vẻ ngoài hớn hở của cậu ta quả thực rất có sức hấp dẫn, lúc đầu Trần Thuật tán gẫu vài câu với cậu ta nhưng sau đó đã bị đề tài của cậu ta quấn lấy, không ngừng tưởng tượng cuộc sống đại học vui vẻ của mình.
Ngay cả Giang Khải Long thường ngày vẫn đọc tiểu thuyết lúc này cũng buông điện thoại xuống, nghe Tề Hải Phong khoe khoang, khoe “bạn gái”của mình, nghe rất say sưa.
Trương Thắng nhìn thoáng qua Lâm Thành ở góc bên cạnh. Người bạn này thường rất ít nói và im lặng đọc sách như thể cậu ta đã ngăn cách với phần còn lại của thế giới.
Lúc này cậu ta ngẩng đầu nhìn Tề Hải Phong, ánh mắt hiện lên sự hâm mộ và khát vọng, sau đó cậu ta cúi đầu đi theo đám người, lưng hơi khom xuống.
Dường như cuộc sống tốt đẹp mà tất cả mọi người đều nghĩ đến hoàn toàn không liên quan đến cậu ta, cậu ta hoàn toàn lạc lõng.
“Duỗi thẳng lưng!”
“A? Được!”
Cậu ta vô thức gật đầu, thẳng lưng nhưng sau khi đi được vài bước, cậu ta lại bắt đầu khom lưng, thu người vào trong và ôm chặt sách chuyên ngành.
Có vẻ như cậu ta đang cố gắng hết sức để thu mình vào thế giới nhỏ của riêng mình và duy trì lòng tự trọng nhỏ bé của mình.
Trong thế giới của một số người …
Mới sinh ra đã có nhà, có xe, vài trăm thậm chí mấy nghìn tệ ăn cơm là chuyện bình thường.
Cái gọi là trường đại học chỉ là nơi dát vàng, chỉ là một câu lạc bộ cao cấp khác để ăn uống vui chơi thôi, không hơn không kém.
Mà có một số người trải trăm cay nghìn đắng trèo đèo lội suối, đi từ một nơi nhỏ bé đến một đô thị sáng lạn nhưng họ lại giống như những con mèo hoang bị ánh sáng chiều mù, đối mặt với tất cả cũng không biết sai lầm.
Khi Tề Hải Phong nhiệt tình nói “học hành cũng vô dụng” và “trên đời này thật ra tiền mới là vua” thì trong mắt cậu ta không khỏi hiện lên sự khó hiểu.
Trương Thắng nhìn thấy tất cả, cũng nghe thấy tất cả, hắn không phủ nhận cũng không đồng ý.
Sau khi vào lớp, hắn vỗ vai Lâm Thành, sau đó lấy sách ra hỏi Lâm Thành về một số kiến thức chuyên môn trong sách của Lâm Thành.
Lâm Thành sửng sốt, vào thời điểm mà hầu hết sinh viên trong lớp đều có vẻ đang lơ mơ về chuyên ngành của mình, cậu ta thực sự không tin rằng Trương Thắng cũng đang xem trước cuốn sách chuyên ngành “Giới thiệu về năng lượng mới” của họ. Sau đó, cậu ta nghiêm túc giảng giải cho Trương Thắng.
Khi đang cậu ta nói, Trương Thắng thấy trong đôi mắt ảm đạm như tro tàn của cậu ta xuất hiện từng làn sóng ánh sáng chói lòa khác thường.
Đọc sách và học kiến thức sao có thể vô ích chứ?
Hơn nữa, thứ bọn họ đang học là “Công nghệ năng lượng mới” sẽ tỏa sáng rực rỡ trong tương lai!