Chương 76. Khó Khăn
Một năm trước anh ta đã đập nồi bán sắt chi năm triệu để đầu tư vào một dự án quang điện năng lượng mới.
Nhờ sự hỗ trợ của nhà nước, dự án bước đầu tiến triển rất thuận lợi, đồng thời cũng mở ra các kênh xuất khẩu ở châu Âu, chỉ có những thiết bị liên quan mới được xuất khẩu sang châu Âu và Mỹ, đồng thời tích lũy được thùng vàng đầu tiên.
Tuy nhiên, ngay trước khi thành công sắp tới, Phố Wall bùng nổ.
Nhiều ngân hàng đã bị ảnh hưởng bởi cơn bão tài chính Phố Wall, cổ phiếu giảm mạnh, thị trường bất động sản lao dốc và vô số người bị thất nghiệp.
Trong môi trường này, các doanh nghiệp châu Âu và Mỹ đang hoảng loạn, việc đóng cửa và phá sản hầu như xảy ra hàng ngày...
Sau đó, con đường xuất khẩu bị chặn lại.
Sau khi con đường xuất khẩu bị chặn lại, nền kinh tế trong nước cũng bị ảnh hưởng, dẫn đến nền kinh tế tăng trưởng chậm lại, nhu cầu điện giảm, kéo theo đó là nhu cầu dầu và than đá cho các sản phẩm cuối cùng giảm theo. Giá trị của các đơn vị năng lượng trực tiếp bị cắt giảm, doanh nghiệp năng lượng truyền thống đối diện nhiều khó khăn nặng nề, và thiết bị quang điện mới nảy mầm không lâu cũng không bán được tại Hoa Hạ!
Xuất khẩu không thể bán được, nhu cầu trong nước tạm thời không thể thúc đẩy, mấy triệu thiết bị nháy mắt bị cất vào kho, ngày nào cũng là tiền thuê nhà, rồi nợ ngân hàng cao không trả được, lãi suất tiếp tục cộng dồn...
Dưới áp lực kép của thị trường và tài chính, cuối cùng Thang Vũ phá sản...
Sau khi phá sản, Thang Vũ cũng không từ bỏ việc nghiên cứu năng lượng mới, anh ta đã sử dụng số bằng sáng chế ít ỏi của mình để thu hút đầu tư và thuyết trình khắp nơi nhằm khôi phục dự án năng lượng mới.
Anh ta cảm thấy bây giờ chỉ là môi trường lớn không tốt, tình hình tồi tệ bây giờ không có nghĩa là tương lai cũng sẽ tồi tệ. Hơn nữa gần đây, anh ta ngày càng cảm thấy đất nước dần dần chú ý hơn đến việc bảo vệ môi trường, các phương tiện sử dụng năng lượng mới sẽ trở thành phương tiện xu hướng trong tương lai.
Nhưng...
Nỗ lực hơn nửa năm.
Các nhà đầu tư thực sự không có lòng tin gì vào dự án của anh ta, ngoài kỹ thuật ra, anh ta thực sự không biết vẽ bánh, còn mắc một đống nợ, ngược lại càng kiên trì càng lúng túng.
Trong tuyệt vọng...
Anh ta nhìn chằm chằm người bạn học cũ Thẩm Tú Quyên .
Vào lúc này...
Anh ta cũng không quan tâm thể diện gì nữa, nếu bạn học cũ khách sáo với anh ta, anh ta sẽ lập tức đánh rắn theo gậy chạy tới ăn cơm.
Căng tin ồn ào. Thẩm Tú Quyên nhìn người bạn học cũ này.
Vốn định nói lời từ chối nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra, cô chỉ có thể thở dài khe khẽ.
“Bạn học cũ, từng là tài tử Yến Kinh, bây giờ lại xơ xác như vậy...”
“Nơi nơi bôn ba sương gió dặm trường là chuyện khó tránh khỏi, đúng rồi, Tú Quyên, chúng ta đều học năng lượng mới. Chúng ta biết rõ xu hướng tương lai hơn ai hết. Tài nguyên truyền thống không ngừng bị khai thác dẫn đến nguồn lưu trữ tiếp tục giảm, việc phát triển và sử dụng năng lượng mới đã được đưa vào chương trình nghị sự, cả nước ủng hộ mạnh mẽ lĩnh vực này. Tôi thấy một dự án mới nổi, phương tiện sử dụng năng lượng mới...”
Thẩm Tú Quyên nghe bạn học cũ Thang Vũ thao thao bất tuyệt trò chuyện về xu hướng năng lượng mới, tuy không nói nên lời nhưng cô vẫn kiên nhẫn và từ từ lắng nghe.
Bạn học cũ Thang Vũ nói nửa ngày, cuối cùng nhìn Thẩm Tú Quyên, nghiêm túc nói:
“Cho tôi mượn chút tiền nữa đi, chờ sau này dự án thành công, tôi sẽ trả lại cho cậu.”
“Nếu lần này cậu có thể thành thật đi làm, cậu mượn chút tiền không thành vấn đề, với bằng cấp của cậu, cậu hoàn toàn có thể đi thi biên chế, trước tiên sắp xếp ổn thỏa rồi nói sau, nếu cậu chịu gật đầu, tôi cũng có thể đề cử với trường học, cậu đến trường chúng tôi giảng dạy, trước đây cậu từ chức thật không lý trí...”
Thẩm Tú Quyên suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nghiêm túc nhìn Thang Vũ.
Thang Vũ nghe nghe Thẩm Tú Quyên nói, đầu tiên là mỉm cười, sau đó lắc đầu:
“Đó còn là tôi sao?”
Trong căn tin ồn ào.
Thẩm Tú Quyên chỉ có thể im lặng, sau đó liếc nhìn chồng cô Trần Chí Trung cách đó không xa.
Người chồng nháy mắt với cô, cuối cùng cô cũng gật đầu:
“Lần này cậu muốn vay bao nhiêu?”
“Một trăm nghìn.”
“Bao nhiêu?”
“Một trăm nghìn, tôi lại muốn nghiên cứu phương tiện sử dụng năng lượng mới. Tuyển người cần tiêu tiền, nghiên cứu lại càng tốn nhiều tiền hơn. Hay là các cậu trở thành nhà đầu tư của tôi đi?”
“...”
Khi con số một trăm nghìn xuất hiện, Thẩm Tú Quyên mở to hai mắt.
Một lúc sau, cô lặng lẽ lắc đầu.
Cô không thể cho vay nhiều tiền như vậy được.
Thang Vũ hơi thất vọng.
“Tôi có thể vay bao nhiêu?”
“Có lẽ là mười nghìn.”
“Mười nghìn...”
Nghe được con số này, Thang Vũ càng thất vọng hơn.
Anh ta muốn giải thích với Thẩm Tú Quyên xu hướng xe năng lượng mới trong tương lai mãnh liệt như thế nào, vốn trong tương lai sẽ được coi trọng nhiều hơn nhưng cuối cùng lời nói đến miệng lại nuốt xuống.
Dường như...
Bây giờ nói gì cũng không thích hợp.
Mười nghìn thì mười nghìn vậy.