Chương 77. Gì?
“Thang Vũ, tôi biết cậu đang nghĩ gì nhưng tương lai bây giờ còn chưa rõ ràng, có lẽ còn chưa phải thời điểm thích hợp, chúng ta phải đợi...”
Thang Vũ gật đầu.
Nhưng anh ta lại không để tâm những lời này.
Chắc chắn là người đầu tiên ăn cua sẽ rất khó khăn.
Không ai biết nó có độc hay không, ăn có chết hay không...
Tuy nhiên, chỉ cần thấy cơ hội thì anh ta sẽ thử.
Dù sao nhà cũng đã bán, vợ cũng chạy mất rồi, con trai tưởng anh ta bệnh thần kinh nên cũng đi theo vợ, ngoài mạng sống ra, anh ta chẳng còn gì để mất.
Hơn mười phút sau.
Thẩm Tú Quyên thông qua ngân hàng trực tuyến chuyển cho anh ta một ít tiền, sau đó đứng dậy rời khỏi căng tin.
Ngay khi chuẩn bị suy nghĩ về bước đi tiếp theo của mình thì anh ta đã thấy một người từ căng tin đi ra.
Sau đó...
“Xin chào!”
“Xin chào?”
“Xin chào Thang Vũ tiên sinh, cháu tên là Trương Thắng.”
“Xin chào...”
“Xin chào...”
“Cháu vừa lén nghe chú và cô Thẩm nói chuyện, cháu có một ít ý nghĩ không đáng kể, không biết những ý kiến này có ích lợi gì cho chú hay không...”
“Ồ?”
“Trong đầu cháu có một nhóm báo cáo về dữ liệu năng lượng mới, mấy ngày trước cháu vô tình làm một cuộc khảo sát thị trường, cảm thấy những số liệu này rất thú vị, cháu tin rằng chú cũng có chú ý đến điều này. Đầu tiên là phân tích cấp thị trường, cháu đoán Thang Vũ tiên sinh, chú hẳn là đã khởi nghiệp, sau đó cuộc khủng hoảng tài chính tới và chú bị thất bại.”
“Thẩm Tú Quyên kể cho cậu nghe chuyện của tôi sao?”
“Không, cháu đại khái đoán được.”
“Đoán ư?”
“Được rồi, chuyện này không liên quan gì đến chuyện hôm nay cháu muốn nói với chú. Thang Vũ tiên sinh, nếu hôm nay chú rảnh thì chúng ta kiếm một chỗ nào ngồi đi? Cháu muốn tìm hiểu chú một chút...”
“Cậu có tiền sao?”
Thang Vũ nhìn Trương Thắng đang mặc quần short, trực giác nói với anh ta rằng Trương Thắng chắc chắn là một người nghèo khổ nhưng nhưng đáy lòng lại không thể tránh khỏi xuất hiện một chút ảo tưởng.
“Thang Vũ tiên sinh, chú đã hiểu lầm rồi. Tiền không bao giờ là vấn đề khi khởi nghiệp...”
“...”
Thang Vũ nhìn vào mắt Trương Thắng.
Người này...
Thoạt nhìn khuôn mặt rất non nớt, trông giống một học sinh hơn là một giáo viên trong trường này, nhưng cách nói năng trò chuyện cũng như sự hiểu biết về xã hội và quan điểm về tương lai của cậu ta chắc chắn không thể so sánh với những sinh viên đại học bình thường, đặc biệt là phong thái và giọng điệu của cậu ta khi nói chuyện với mình có vẻ như là một người thành đạt hàng chục triệu, thậm chí hàng trăm triệu…
Có lẽ, đây thực sự là giáo viên trẻ của trường này chăng?
Tuy trong lòng hơi khó hiểu nhưng do dự một lúc lâu, cuối cùng anh ta vẫn gật đầu.
…
Thẩm Tú Quyên và chồng cô ăn trưa xong, họ bước ra khỏi căng tin và chuẩn bị quay lại công việc của mình thì thấy Trương Thắng đang trò chuyện gì đó với bạn học cũ.
Cũng không biết Trương Thắng nói gì, Thang Vũ ngày thường luôn kiêu ngạo nay lâm vào trầm tư hồi lâu, sau đó hai người biến mất ở cổng trường.
Cô vô thức tìm kiếm lại phát hiện không thể tìm thấy bọn họ nữa.
Bọn họ đang nói chuyện gì vậy?
Trương Thắng, cậu đang muốn làm gì?
Cũng đừng để bạn học cũ của tôi lừa!
Bây giờ người bạn học cũ này cực kỳ thiếu tiền, tiền của bất cứ ai cũng muốn lấy.
Đối với bạn học cũ Thang Vũ này, từ đáy lòng cô vừa cảm thông vừa bất lực, cô cảm thấy người này đã lạc lối, không thể tự giải thoát được nữa.
Bản thân lạc lối cũng không sao nhưng đừng ảnh hưởng đến người khác, đặc biệt là sinh viên của cô!
Cô cau mày muốn nhắc nhở Trương Thắng nhưng lại phát hiện mình không số điện thoại di động của Trương Thắng.
“Anh có số điện thoại di động của Trương Thắng không?”
Cô liếc nhìn chồng mình.
“Không...”
“Vậy thôi để em đi tìm trong bản tin của trường ...Tuyệt đối đừng để bạn học cũ của em lừa đi đầu tư tiền khởi nghiệp...”
“Ừ, nghe em nói vậy thì anh cũng lo lắm!”
Người chồng Trần Chí Trung nhíu mày, lắc đầu:
“Đến văn phòng tìm số liên lạc của cậu ta đi.”
“Được rồi.”
Thẩm Tú Quyên đến văn phòng tìm thông tin liên lạc của Trương Thắng, tìm hồi lâu mới phát hiện không tìm được, số điện thoại duy nhất còn lại chỉ là một số trống.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô càng lo lắng, trước tiên gọi điện thoại cho bạn học cũ của mình, lại phát hiện bạn học cũ bấm tắt cuộc gọi của cô.
Gọi tiếp mấy lần đều từ chối cuộc gọi, cuối cùng bạn học cũ tắt máy!
Cô trở nên lo lắng!
Trước tiên liên lạc với giáo viên chủ nhiệm của Trương Thắng.
Nửa giờ sau, giáo viên chủ nhiệm mới lấy được số của Trương Thắng.
Cô lập tức gọi điện cho Trương Thắng...
Lại phát hiện điện thoại của Trương Thắng cũng tắt máy.
Nguy rồi!
Trương Thắng chắc không bị Thang Vũ lừa tiền rồi chứ!
Đúng lúc này...
Điện thoại của cô đổ chuông.
Là Thang Vũ gọi tới.
Cô lập tức muốn nói điều gì đó, lại phát hiện Thang Vũ ở đầu bên điện thoại lặng lẽ thở dài.
“Tôi nghe thầy Trương nói, ngẫm lại đúng là đạo lý này...Tú Quyên, cậu nói với nhà trường một chút xem có thể thuê tôi tới giảng dạy hay không, nếu không được, tháng sau tôi tới đây thi lại công chức...”
“Gì? Thầy Trương nào?”
“Trương Thắng, Thầy Trương không phải là đồng nghiệp của cậu sao? Người này rất lợi hại nha, làm một giáo viên đại học thật sự là hơi uổng phí tài năng. Ừm, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta, chưa trò chuyện với cậu ta tôi còn tưởng rằng cậu ta là học sinh của trường này...”
“???”