Chương 32 - Trả nhiệm vụ?
Sau này sửa chữa, có thể làm cho người ta chết già.
Đương nhiên, phải sử dụng cẩn thận, bằng không địch nhân không chết già, trái lại còn đột phá cảnh giới, tu vi đại tăng, đó quả thực là ko còn gì để nói.
Nhưng nếu cẩn thận sử dụng, dùng để nuôi dưỡng cường giả, hoặc là sau này ở bước ngoặt nguy hiểm, cưỡng ép tăng lên thực lực của mình, cũng là lựa chọn không tồi. Có điều, công năng này có nguy hiểm, phải cẩn thận sử dụng mới được.
Đương nhiên, dùng để đối phó địch nhân, kỳ thật sau này sửa chữa thời gian lùi về sau, không an toàn bằng lùi về trước.
Dù sao, nếu như hắn đổi thời gian thành trăm năm trước, có phải người kia sẽ không ra đời, trực tiếp biến mất trên thế giới này hay không?
Hoặc là, giới hạn ở biến thành trẻ con hoặc là trong trạng thái bị thụ tinh vào trứng?
Chỉ suy nghĩ một chút đã khiến da đầu người ta tê dại, quả thực chạm vào hẳn phải chết.
Đây cũng là chiêu thức cấm kỵ, không thể dùng lung tung.
Cuối cùng, chính là năng lực phục sinh... Cũng phải cẩn thận sử dụng mới được.
"Trước khi không đủ thực lực, năng lực này của ta tuyệt đối không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nếu không..."
Cố Dương vẻ mặt ngưng trọng, cảnh cáo chính mình.
Năng lực của hệ thống quá mức biến thái, sau khi lộ ra ánh sáng nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều cường giả kinh khủng.
Nhất là những cường giả sắp chết già kia, tuyệt đối sẽ lấy hắn ra phân tích.
Lập tức, Cố Dương liền chậm rãi đứng dậy.
Bắt đầu dọn dẹp chiến trường.
Vốn nghĩ đại đương gia sẽ không ẩn giấu thứ gì.
Kết quả không nghĩ tới...
Hắn lại tìm thấy một cuốn tàn quyển không biết ở trong phòng ở Đại đương gia.
Mặt trên mơ hồ có thể thấy một ít văn tự.
Nhưng có lẽ do niên đại quá lâu, nên không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
"Sửa đổi, trăm năm trước!"
Cố Dương trực tiếp thử sửa chữa một phen.
Kết quả ánh sáng tản đi.
Tàn quyển kia vậy mà vẫn bảo trì nguyên dạng, không có mảy may biến hóa.
"Vậy mà không có phản ứng?"
Cố Dương nhất thời kinh ngạc không thôi.
Nhưng trước mắt cũng không thể tiếp tục sửa đổi.
Hắn liền đem bộ tàn quyển này bỏ vào trữ vật Huyền giới vừa lấy được.
Chờ sau khi cập nhật thời gian sửa chữa, lại thử một phen.
"Thay đổi trăm năm không có bất kỳ biến hóa gì, nói rõ thứ này thật không đơn giản mà!"
Ánh mắt Cố Dương hơi lóe lên quang mang.
Nhưng tàn quyển này đã bị Đại đương gia tùy ý đặt trên bàn.
Vậy thì có lẽ hắn cũng không phát hiện ra sự kỳ dị của quyển tàn quyển này.
Cho nên càng không thu nó vào trữ vật giới chỉ.
Cố Dương cũng không suy nghĩ nhiều, kiểm kê tài nguyên trong nhẫn trữ vật một chút.
Ngoại trừ tàn quyển không biết mà hắn vừa mới đạt được kia.
Bên trong trữ vật Huyền Giới có vạn lượng hoàng kim.
Dựa theo giá cả hàng hóa của thế giới này mà tính.
Một ngàn lượng hoàng kim có thể mua được một khối hạ phẩm linh thạch.
Đương nhiên, chỉ là giá trị, bình thường đều có tiền mà không có hàng, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.
Như vậy vạn lượng hoàng kim, tương đương với mười khối hạ phẩm linh thạch.
Coi như không tệ.
Trừ cái đó ra, trong nhẫn trữ vật còn có hạ phẩm linh thạch!
Tất cả được hai mươi khối!
Đoán chừng đây cũng là do Đại đương gia lục soát khắp nơi cướp đoạt mà có.
"Nhiều linh thạch hạ phẩm như vậy, thì phải cướp bao nhiêu nhà đây."
Cố Dương không khỏi cảm khái.
Ngoại trừ linh thạch và hoàng kim ra, bên trong không còn thứ gì khác.
Công pháp võ kỹ gì đó.
Cả lông cũng không thấy.
"Khó trách ta thấy mấy tên đương gia này đều dùng võ học cấp thấp nhất, thì ra là căn bản không có võ kỹ cùng công pháp đẳng cấp cao."
Cố Dương lắc đầu.
Tán tu lại có vấn đề như vậy.
Dù sao công pháp và võ kỹ đều là loại tài nguyên hi hữu.
Bình thường chỉ có trong tông môn mới có thể tùy tiện học tập được.
Nếu như tự mình phiêu bạt...
Căn bản rất khó kiếm được một môn võ kỹ.
Đột phá đến Tụ Khí cảnh tầng chín, lại là tu luyện một môn võ kỹ nhân cấp hạ phẩm.
Cũng coi như là vô cùng thê thảm.
Sau khi kết thúc kiểm kê.
Cố Dương liền trực tiếp đi ra nơi trú điểm.
Hắn hô lên với đám hộ vệ Trương gia trông coi chung quanh.
"Được rồi, đừng ẩn giấu nữa, sắp sửa thanh lý xong xuôi rồi."
"Mang thi thể mấy tên đầu lĩnh trở về đi."
Nghe được lời của Cố Dương.
Những hộ vệ Trương gia đang đứng xung quanh nhất thời choáng váng.
Cái gì vậy?
Trận chiến đã kết thúc rồi?
Nhanh như vậy?
Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ mới qua hơn mười phút chứ?
Vậy mà đã kết thúc rồi?
Sửng sốt một lát.
Bọn hộ vệ vội vàng cẩn thận từng li từng tí một đi vào điểm đóng quân.
Khi nhìn thấy thi thể sơn phỉ đầy đất ở bên trong.
Nhất thời tất cả mọi người đều trầm mặc.
Hay nhỉ.
Chết cả rồi!
Không còn tên nào!
Điều này làm cho trong lòng bọn họ rung động không thôi.
Không khỏi nhao nhao quay đầu nhìn về phía Cố Dương vẻ mặt bình thản.
"Quá kinh khủng!"
"Sơn phỉ cường đại như thế mà ở trong tay vị đại nhân kia lại bị hành hạ đến chết một cách dễ dàng như vậy!"
"Toàn bộ sơn phỉ Hắc Phong sơn trại đều chết trong tay vị đại nhân kia, không hổ là đại nhân của Lưu Vân Tông!"
"Nếu như ta cũng có thể tiến vào Lưu Vân Tông thì tốt rồi..."
"Được rồi, với thiên phú rác rưởi này của ngươi, đừng nằm mơ, lo làm việc đi!"
Sau khi khiếp sợ qua đi, bọn họ cũng là nhanh nhẹn bắt đầu làm việc.
Nhấc toàn bộ thi thể ba tên đương gia Hắc Phong sơn trại lên.
Trên đường.
Tất cả hộ vệ Trương gia đều nhìn Cố Dương với vẻ mặt sùng bái tôn kính.
Trong ánh mắt càng tràn ngập kính ngưỡng.
Sau khi trở lại Trương gia.
Gia chủ Trương gia cũng vội vàng ra cửa nghênh đón.
Sau khi nhìn thấy thi thể ba tên đương gia Hắc Phong sơn trại, lập tức kích động rơi lệ đầy mặt.
Vui đến phát khóc.
Dù sao Hắc Phong sơn trại cũng đã chèn ép trấn Thanh Mộc bọn họ một cách quá hung ác.
Thế cho nên toàn bộ cư dân trong trấn nhỏ nếu nghe được chút ít động tĩnh đều lập tức trốn đi.
Bây giờ đám thế lực đen tối Hắc Phong sơn trại đè ở trên đầu bọn họ, rốt cục đã bị truy quét sạch sẽ.
Gia chủ Trương gia lúc này cũng quỳ gối trước người Cố Dương, không ngừng dập đầu.
Cố Dương đối với việc này cũng có chút bất đắc dĩ.
Sau khi chấp nhận một phen hảo ý của đối phương.
Cố Dương lúc này mới chuẩn bị trở về tông môn giao nhiệm vụ.
Hai canh giờ tức thì thoáng qua, trở lại trong Lưu Vân Tông.
Cố Dương cũng không có ý che giấu.
Hắn trực tiếp đi thẳng tới Nhiệm Vụ Đường.
Lý chấp sự đang có chút rảnh rỗi, nhìn thấy Cố Dương đã đến.
Nhất thời trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
"Cố Dương, như thế nào? Còn có chuyện gì à?"
"Ừm, ta đến giao nhiệm vụ."
Cố Dương gật đầu nhẹ, bình tĩnh nói.
"Hả, giao nhiệm vụ...." Lý chấp sự khẽ gật đầu, nhưng ngay sau đó hắn ý thức được một tia không thích hợp.
Trả nhiệm vụ?
Cố Dương không phải trước đó không lâu vừa tiếp nhận xong nhiệm vụ sao?