Chương 11: Lớn tiếng mưu đồ bí mật
Anand hứa hẹn rằng quán ăn kia có đồ ăn ngon đến mức ăn no căng bụng, và nó không xa ga Victoria là mấy.
Đến trước cửa tiệm, Ron nhìn tấm biển hiệu kia mà có chút chết lặng.
"Sao tiệm này trang trí trông là lạ?"
"Ngươi nói là cái chữ 'M' bị đảo ngược ở trước cửa ấy hả? Hiện tại kiểu này rất thịnh hành, ừm, ở nước ngoài cũng vậy."
"Nhưng đây đâu phải McDonald's a?"
"À đúng, McDonald's, tuyệt vời!" Anand vui vẻ lắc đầu, "Nơi này chỉ là đảo ngược vị trí thôi, gọi là 'oa làm cực khổ'."
"Nhưng mà nó hình như không bán đồ ăn nhanh, ta không thấy đĩa đâu cả."
"Nhóm chúng ta không cần đĩa."
"Không cần đĩa?"
"Dùng lá chuối đó mà."
Anand bước vào trước, rồi vặn vòi nước máy ở cửa để rửa tay. Rajesh cũng làm như vậy, Ron đương nhiên chỉ có thể bắt chước theo.
Quán ăn này dường như chỉ có người địa phương lui tới, hơn nữa nhìn cách ăn mặc thì hẳn là ai nấy đều có một công việc không tệ.
Ba người chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, rồi có nhân viên phục vụ đến mang lên những chiếc lá chuối xanh mướt mới tinh, cùng với một chén nước sạch.
Đừng hiểu lầm, đây không phải để uống đâu nhé, chỉ thấy Rajesh và Anand đều bưng chén lên, đổ một ít nước lên lá chuối, rồi dùng tay phải xoa một vòng, coi như rửa sạch.
Ron tuy đã khơi gợi lại được chút ký ức, nhưng trải nghiệm tươi mới thế này thì đây là lần đầu tiên của hắn.
"Sur tiên sinh, ngươi biết nói tiếng địa phương, là học ở đại học sao?"
Trong lúc chờ chọn món, Rajesh bắt đầu bóng gió thăm dò lai lịch của Ron.
"Là cha mẹ ta dạy."
"À, thế họ làm nghề gì ở Mumbai?"
"Họ vốn là giáo viên, nhưng năm nay đã qua đời trong một cuộc xung đột tôn giáo."
Rajesh có chút bất ngờ, cũng có chút thất vọng, nhưng rất nhanh lại phẫn hận buông một câu chửi rủa: "Đáng chết bọn mục dân!"
"Thần Shiva sẽ không tha thứ cho chúng." Anand chắp tay vái lạy cầu nguyện một câu.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe Ron nhắc đến gia đình, tấm màn che bí ẩn trên người người kia rốt cục đã hé mở một góc.
"Ta sẽ mang tro cốt của họ về sông Hằng, nhưng trước đó, ta sẽ làm một vài việc ở Mumbai."
Rajesh vểnh tai lên, hắn biết rằng chủ đề của bữa trưa bất ngờ này sắp được công bố.
Nhưng còn chưa kịp đi vào chủ đề chính, nhân viên phục vụ đã mang thức ăn lên trước.
Bánh tráng chiên dầu, thịt gà nướng, bánh mì nướng bơ, thạch ngọt, xoài ướp, cà rốt ớt xanh, sữa chua, còn có đủ loại Masala, tất cả được bày biện một cách dụng vụ sinh trên phiến lá.
Theo sau hắn còn có một người chuyên múc cơm, múc đầy một muôi lớn, nén mạnh rồi đổ ngược lên lá chuối, lượng cơm nhiều đến kinh người.
Chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, trên lá chuối đã chất cao cơm, người phục vụ còn giúp khách xới tơi bớt một nửa, rồi rưới lên nước cà ri rau củ.
Ron rất muốn nói với nhân viên phục vụ rằng cứ để anh tự làm, vì anh thực sự không thích cà ri cho lắm.
Nhưng họ quá nhiệt tình, chưa kịp để anh mở miệng, bàn tay nhiệt tình bốc cơm đã tiến hành công đoạn chuẩn bị.
Lúc này mọi người cũng không còn tâm trí nào để trò chuyện, Anand và Rajesh trước tiên dùng ba ngón tay phải xoa bóp cơm, rồi bốc ăn ngon lành.
"Ngon tuyệt cú mèo."
"Miếng gà nướng rất ngon, bánh giòn cũng ngon, mọi thứ đều ngon."
Nhìn hai người ăn như hổ đói, Ron do dự hồi lâu mới quyết định đưa tay phải ra.
Cái cảm giác dính dính khó chịu kia thật không dễ chịu chút nào, mà lại loay hoay mãi, anh cũng chẳng thể xoa cơm lại được thành nắm.
Trái lại, Anand và Rajesh thuần thục vô cùng, các khớp ngón tay thứ hai trở lên xưa nay không hề dính cơm.
Ron thử chưa được hai phút, không chỉ các khớp ngón tay thứ ba dính đầy cơm, mà cả mu bàn tay cũng lấm tấm hạt cơm.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, anh đành nhờ nhân viên phục vụ mang cho một chiếc thìa.
Lần này thì dễ chịu hơn nhiều, dùng thìa xắn một miếng, anh cũng bắt đầu ăn cơm một cách ngon lành.
Rajesh và Anand liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy được ý cười trêu chọc trong mắt đối phương.
Xem kìa, vị lão gia này còn đỏng đảnh hơn cả bọn phiên vương.
Ở đây ăn cơm, nếu đã no bụng thì người ta sẽ gập đôi chiếc lá chuối lại. Nếu không, những nhân viên phục vụ đi lại giữa các bàn sẽ phát hiện chỗ nào cơm hoặc cà ri vơi đi thì họ sẽ không ngừng đến gắp thêm.
Ba người ăn xong cơm, lại giải quyết bánh mì nướng và các món tráng miệng như thạch, rồi ôm ly trà sữa, từ tốn tựa lưng vào ghế.
"Sur tiên sinh, ngươi vừa nói ngươi còn có chút việc ở Mumbai?"
"Không sai, ta chuẩn bị mở một công ty."
"Mở công ty?" Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Rajesh.
Ron trông thế nào cũng giống một sinh viên mới ra trường, chuyện mở công ty dường như chẳng liên quan gì đến anh cả.
"Ta đã suy nghĩ rất lâu rồi, đây không phải là quyết định bốc đồng."
"Ngươi định mở công ty làm về lĩnh vực gì?"
"Công ty thông tin du lịch."
"Thông tin du lịch?"
"Nói đơn giản là cung cấp các dịch vụ cần thiết cho du khách đến Mumbai, làm hướng dẫn viên, gọi taxi, tìm khách sạn... tất cả những thứ đó đều tính."
Rajesh rất muốn cười, nhưng khi nhìn thấy sợi chỉ đỏ trên cổ tay Ron, anh lại nuốt ngược lời chế giễu vào trong.
"Đây không phải là một ý kiến hay."
"Vì sao?"
"Bởi vì ở mỗi sân bay, nhà ga ở Mumbai đều có hàng trăm, hàng ngàn người đang làm cùng một việc. Bọn họ đều là đối thủ cạnh tranh của ngươi, bao gồm cả thằng nhóc đang ngồi cạnh ngươi đây nữa."
Anand vô cớ bị vạ lây liền trừng mắt, rồi tiếp tục giả ngơ.
"Việc này không giống nhau, bọn họ chỉ là những cá nhân, nhiều nhất thì cũng chỉ là vài ba người cấu kết thành một nhóm, còn ta muốn mở một công ty."
"Bọn họ cướp hết mối làm ăn của ngươi, ngươi sẽ không thể mở công ty thành công được đâu." Rajesh không tài nào hiểu nổi, đây là lẽ thường tình mà ai cũng biết.
"Công ty là một tổ chức, còn cá nhân thì mãi mãi chỉ là cá nhân." Ron nhấp một ngụm trà sữa, mắt anh ánh lên vẻ rạng rỡ, "Mục tiêu của ta là biến những người giỏi nhất trong số họ trở thành nhân viên của ta."
Rajesh nhún vai, kệ anh muốn làm gì thì làm.
"Cho nên..."
"Người ta đồn rằng ngươi có rất nhiều mối quan hệ ở khu vực này, ta muốn nhanh chóng thành lập công ty này."
"Vậy thì sẽ tốn kha khá đấy, ngươi biết mà, đám quan chức Ấn Độ chỉ làm việc sau khi nhận được tiền."
Rajesh nói lớn tiếng, Ron nghi ngờ rằng tất cả mọi người trong quán ăn đều có thể nghe thấy được.
Lớn tiếng bàn mưu tính kế bí mật như vậy liệu có ổn không?
"Khục, ta đã chuẩn bị sẵn rồi. Hiện tại ta chỉ không biết nên tìm ai, có quá nhiều bộ ban ngành công ở Mumbai, phạm vi quản hạt của một số nơi còn chồng chéo lên nhau nữa."
"Vậy là ngươi tìm đúng người rồi đấy, không ai hiểu Mumbai hơn ta đâu!"
Đến lúc nói chuyện làm ăn, Rajesh thay đổi thái độ coi thường ban nãy. Vẻ mặt tự đắc của anh ta, cứ như thể nếu thiếu anh ta thì thương vụ này sẽ không thành công được vậy.
"Được thôi, nhóm chúng ta đi chỗ khác rồi nói chuyện tiếp."
Ron gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, cả ba người tiêu hết 70 rupee.
Chưa đến 5 đô la Mỹ, nhưng ở Ấn Độ thì đó đã là một bữa ăn xa xỉ rồi.
Chỉ cần nhìn cái bụng tròn vo của Rajesh là biết ngay, thân là một cảnh sát tuần tra, anh ta không thể thường xuyên đến những nơi thế này để vung tiền được.
Mấy người đi ra ngoài, cái gọi là "đi chỗ khác" chẳng qua cũng chỉ là tìm một góc tường vắng vẻ mà thôi.
Hối lộ cảnh sát ấy mà, cứ làm ngay trên đường là được, dù sao thì cũng chẳng ai để ý.
Cuối cùng, hai bên cò kè mặc cả, Ron đã mua được mối quan hệ đầu tiên của mình với giá 500 rupee.
Rajesh hứa rằng trong vòng hai ngày tới, anh ta sẽ giới thiệu Ron với một quan chức của bộ công thương Mumbai.
Còn về việc những chuyện tiếp theo có thành công hay không thì chẳng liên quan gì đến anh ta nữa.
"Ron, không có vấn đề đâu, nhất định ngươi sẽ mở công ty thành công." Anand lắc đầu với anh, tràn đầy tự tin.
"Vì sao?"
"Vì ngươi là một Bà-la-môn, mà Bà-la-môn thì có mối quan hệ mật thiết với các quan chức."
Ron có chút dở khóc dở cười, anh không biết đây là châm chọc hay an ủi.
Đương nhiên anh nghiêng về khả năng đây là an ủi hơn, chỉ là mạch não của Anand quá khác người mà thôi.
"Tiện thể hỏi luôn, vì sao các ngươi lại chắc chắn ta là Bà-la-môn đến vậy, chỉ dựa vào mỗi họ thôi sao? Nhưng hôm đó, trên xe taxi các ngươi còn nhớ không? Anh ta thậm chí còn không hỏi tên ta nữa mà..."
"Ron, ngươi lúc nào cũng đang nói với người khác rằng ngươi là một Bà-la-môn đấy."
"Hả?"
"Nhìn vào chân ngươi kìa, đó là giày da thuộc lạc đà đấy, người bình thường phần lớn đi chân trần hoặc đi dép xăng đan thôi. Còn có sợi chỉ trên cổ tay ngươi, nó được bện bằng sợi bông màu đỏ."
Ron giơ tay lên nhìn, anh đã có thứ này từ ngày đầu tiên tỉnh dậy rồi. Có lẽ là do đã quen từ lâu nên anh không để ý đến nó.
"Sợi chỉ đỏ thiêng liêng, chỉ có Bà-la-môn mới được đeo. Đeo sai màu, hoặc đeo lung tung, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy."
Trên hai cánh tay trần đen nhẻm của Anand không có gì cả, anh thậm chí còn chưa từng được bước chân vào đền thờ, vì người Dalit không được phép.
Được rồi, làm người Ấn Độ phiền phức thật đấy.
Trong khi Ron đang thực hiện những bước đi đầu tiên trong sự nghiệp của mình, thì ở một nơi khác, đôi vợ chồng Henry đến từ Pháp cũng sắp đón chờ "lần thứ hai" của họ...