Chương 75. Bất hoà
Cách đỉnh núi ba bốn trăm trượng, Hàm Vân Chi và Hoàng Sam Nữ ngẩng đầu nhìn tới, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng ầm ầm, để cho các nàng biết đấu pháp trên đỉnh núi đang vô cùng kịch liệt.
Mà tiểu đạo sĩ bộ dạng thập phần ngây thơ kia đang khoanh chân ngồi ở trên một khối đá xanh, hai ngón tay kẹp Thông Linh bài, hai mắt nhắm chặt, trong miệng lẩm bẩm.
Ở địa phương cách bọn họ mấy trượng, chính là giới tuyến cảnh giới do Độc Hỏa Phong tạo thành, nhưng không có chút ý tứ cảnh báo với Hầu Tiến việc bọn hắn xuất hiện.
Hàm Vân Chi là đệ tử Linh Thú Sơn, tự nhiên biết rõ các sư huynh sư tỷ của mình thích dùng những linh phong linh điệp này để thăm dò địa hình, đồng dạng cũng rõ ràng cách ứng đối với chúng nó như thế nào.
Linh thú loại côn trùng, linh trí phần lớn thập phần thấp, không có tu tiên giả điều khiển, cơ bản cũng chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh đơn giản nhất.
Cho nên, chỉ cần bọn họ không vượt qua giới tuyến mà Hầu Tiến định ra, dù là đứng ở trước mặt của bầy Độc Hỏa Phong, những linh trùng này cũng sẽ không có phản ứng.
Theo một tiếng "Oanh" vang lên, Hàm Vân Chi nhìn thấy trên đỉnh núi mơ hồ có ánh lửa, tiểu đạo sĩ đột nhiên mở mắt, vội la lên:
''Đến lúc rồi!''
''Tiểu đạo sĩ, có nhìn thấy Liệt Dương Hoa không?''
Hàm Vân Chi muốn làm xác nhận cuối cùng, dù sao đi về phía trước vài trượng, chính là một hồi đại chiến sinh tử.
''Có nhìn thấy, nhưng đã bị mập mạp kia hái đi rồi!''
Tiểu đạo sĩ nhanh chóng trả lời, tựa hồ chậm một hơi sẽ bỏ lỡ thời cơ tập kích tốt nhất.
''Được, chúng ta đi!''
Hàm Vân Chi vung ra một tấm huyễn hương phù, điều khiển phù lục chế tạo ra hương phong, hướng về phía Độc Hỏa Phong dày đặc nhất thổi một cái, nhất thời những linh trùng này liền lắc lư từ trên cây, lá cỏ thẳng chân rơi xuống.
Tiếng vang phát ra ở trên lá khô giống như xào đậu.
……
Trên đỉnh núi, Chu Tam Trọng tiêu hao một tấm phù lục cao giai thiêu chết mẫu điêu, hổn hển nói:
"Ngư sư đệ, Xích Diễm Võng của ngươi cũng quá tệ đi, hiệu quả vây địch kém như thế, nhưng cùng với lời sư đệ nói lúc trước khác biệt rất lớn ah!"
''Nếu sư đệ thật sự không có hậu thủ, thì e là Linh Vũ và Kim Trảo của Kim Quang Điêu cũng không có duyên với sư đệ!''
''Ngư sư đệ, không nghĩ tới ngươi lại là người mạnh miệng, hay là để sư huynh ta giải quyết công điêu này đi.''
Hầu Tiến lúc này vui cười đứng ra, nghe ý của hắn, là có thủ đoạn lợi hại có thể đối phó với công điêu.
"Tốt, vẫn là Hậu sư đệ đáng tin, nếu sư đệ có thể đánh chết công điêu này, phần chiến lợi phẩm lúc trước đáp ứng Ngư sư đệ sẽ thuộc về ngươi ah!"
Chu Tam Trọng mừng rỡ nói, bởi vì hắn đánh chết mẫu điêu, hiện tại là đối tượng công kích hàng đầu của công điêu đã hóa cuồng. Không ngừng có phi đao màu vàng từ trên trời giáng xuống, hắn chỉ có thể toàn lực thúc giục pháp khí phòng ngự, gò má mập mạp đã thấy mồ hôi, tựa hồ pháp lực không chống đỡ nổi.
''Ha ha, Ngư sư đệ chịu nhường rồi!''
Hầu Tiến đạt được mục đích, lập tức ra sức lay động chuông, hơn một ngàn con Độc hỏa phong tụ thành một đoàn trùng vân.
Lúc này, Hầu Tiến làm ra hành động khác thường, cũng không sai khiến chúng nó đi vây công Kim Quang Điêu, lại để cho chúng nó cắn nuốt lẫn nhau.
Chỉ chốc lát sau, hơn một ngàn Độc Hỏa Phong cũng chỉ còn hơn trăm con, nhưng linh khí mỗi con đều cường thịnh gấp mười lần so với trước kia.
''Đi!''
Hơn trăm con Độc Hỏa Phong này dưới sự thúc giục của Hầu Tiến tản ra bốn phía, đem công điêu bấy giờ đang một lòng muốn báo thù cho thê tử phong tỏa lại ở trong một mảnh không gian cố định.
Công Điêu phát hiện không ổn, đang muốn chạy trốn, lại bị mấy con Độc Hỏa Phong chịu trách nhiệm phong bế phương hướng này tự bạo ép quay về.
Uy lực độc hỏa phong sau khi cắn nuốt đồng loại vượt xa lúc trước, công điêu bị sóng xung kích hất bay, tựa như không thể khống chế được thân hình, bị chừng mười con độc hỏa phong nhân cơ hội nhào tới, cắn ở các bộ vị yếu hại của thân thể, sau đó bọn chúng cùng nhau nổ tung!
Chỉ thấy, mười đoàn hỏa diễm màu tím to bằng đầu người bao phủ toàn bộ thân hình của công điêu, nổ đến linh vũ bay loạn, đốt đến thân thể cháy đen, nửa chết nửa sống từ trên trời rơi xuống.
Hầu Tiến nâng cằm lên, đắc ý nhìn hai vị đồng môn một cái, triệu hoán bầy ong trở về túi linh thú.
Hắn không tiếc tiêu hao số lượng lớn Độc Hỏa Phong để thi triển bí thuật như vậy, đương nhiên không phải vì khoe khoang hay vì tranh công háo thắng.
Trên thực tế, đám Độc Hỏa Phong của Hầu Tiến vốn là nuôi đến giai đoạn sắp tiến giai đẻ trứng, thôn phệ lẫn nhau chỉ là một quá trình khi Độc Hỏa Phong tiến giai.
Độc Hỏa Phong mới vừa cắn nuốt đồng loại, linh lực trong cơ thể nó rất cuồng bạo, khi tự bạo thì uy lực lại càng lớn, mỗi một phát đều giống như sơ cấp trung giai pháp thuật.
Độc Hỏa Phong mới sinh sẽ không lợi hại như vậy, nhiều nhất cũng mạnh hơn năm sáu thành.
Hơn nữa, mỗi con Độc Hỏa Phong một lần có thể sinh hơn trăm quả trứng, nhóm trứng này sau khi ấp số lượng có thể đạt tới hơn vạn con, Hầu Tiến vừa nuôi không nổi, cũng không sử dụng được, bởi vì là truyền thừa linh thú cũng bán không được, cho nên hắn mới không tiếc để cho chúng nó tự bạo, hòng kiếm chút chỗ tốt trước mắt.
Thay vì đến lúc đó chết đói, không bằng bây giờ lấy ra tận dụng.
Hầu Tiến vì sự khôn khéo của mình mà cảm thấy đắc ý, luận thông minh ta hẳn là mạnh nhất trong ba người.
''Hậu sư đệ thần thông kinh người, sư huynh nói được làm được, thi thể của hai con Kim Quang Điêu này chính là của sư đệ!''
Chu Tam Trọng vỗ tay khen ngợi, hoàn toàn đứng về phía Hầu Tiến, chèn ép Ngư sư đệ.
''Hừ, xin cứ tự nhiên! Nhưng linh thạch đan dược mời ta xuất thủ, một chút cũng không thể thiếu!''
Ngư sư đệ liếc mắt khoanh tay, cũng không phục lắm.
''Ngư sư đệ, đừng nóng giận, mau tới giúp sư huynh xử lý yêu thi, sớm làm xong, chúng ta mau đi tìm linh dược.''
Hầu Tiến vui tươi hớn hở vẫy tay với Ngư sư đệ, sai khiến hắn nói.
Tựa hồ là bởi vì bản thân bị nhìn thấu đang tỏ ra ngoài mạnh trong yếu, Ngư sư đệ lại ngoan ngoãn đi qua, thật sự tiến hành giúp đỡ Hầu Tiến.
Lúc này, Chu Tam Trọng giả vờ đi lấy trứng yêu thú trong sào huyệt, sát cơ trong mắt chợt lóe, Cương Bối Trư ngã nhào trên mặt đất chẳng biết từ lúc nào đã đem lỗ mũi nhắm ngay sau lưng Hậu Ngư hai người.
Cương Bối Trư hừ hừ một tiếng hơi nặng, từ trong lỗ mũi bắn ra hai cây kim nhỏ, bắn nhanh về phía hai người không hề phòng bị.
"Cái gì cắn ta?"
Hầu Tiến chỉ cảm thấy cổ đột nhiên đau nhói một chút, sau đó khí lực cả người nhanh chóng mất đi ý thức, lúc ngã xuống đất chỉ nhìn thấy cánh tay đen nhánh của mình, sau mấy hơi thở liền đã đoạn tuyệt sinh cơ.
Các ngươi cũng không sống được!
Đây là ý niệm cuối cùng của Hầu Tiến, trước khi chết hắn cảm giác được độc hỏa phong mình bố trí dưới chân núi xảy ra vấn đề, biết là Hàm Vân Chi bọn họ muốn tới làm hoàng tước.
Thì ra trên phi châm có bôi kịch độc có thể khiến tu tiên giả chạm vào tức chết.
Mà Ngư sư đệ tựa hồ đã có dự liệu trước sẽ bị đánh lén, độc châm còn chưa tới gần, liền làm ra động tác né tránh, cho nên lúc này vẫn bình yên vô sự, thần sắc cực kỳ khó coi mà nhìn chằm chằm Chu Tam Trọng.
"Không nghĩ tới Ngư sư đệ so với cái gia hỏa nhìn như hầu tinh kia cơ linh hơn nhiều, ngươi là như thế nào nhìn ra ta nổi lên sát tâm?"
Chu Tam Trọng một chút cũng không bởi vì đối phương tránh thoát hắn đánh lén mà tức giận, ngược lại chậm rãi hỏi mình là chỗ nào để lộ dấu vết.
''Chu sư huynh, ngươi cho chỗ tốt quá nhiều, nhiều đến mức tiểu đệ cũng không dám nhận! Cũng chỉ có Hầu sư huynh bị lòng tham của mình che mắt, mới có thể nhìn không thấu ý đồ của ngươi.''
Từ lần đầu thương nghị thù lao, Ngư sư đệ đã thăm dò Chu Tam Trọng mấy lần.
Hắn giả bộ tỏ ra tham lam đối với bảo vật, nhiều lần yêu cầu càng nhiều thù lao, Chu Tam Trọng cũng không chần chờ liền đáp ứng.
Ngay cả Hầu Tiến ở trong đấu pháp, hai lần tạm thời yêu cầu thêm chỗ tốt, hắn cũng dễ dàng đáp ứng, tựa hồ hắn giàu có không thèm quan tâm đến linh thạch hay bảo vật gì khác.
Cái này làm cho Ngư sư đệ càng thêm lo lắng, Chu sư huynh của hắn có lẽ căn bản là không nghĩ tới sẽ tha cho bọn hắn a.