Chương 76. Cục diện hỗn loạn
"Thì ra là thế, ta chỉ muốn biểu hiện bộ dáng chỉ quan tâm đến trứng yêu thú, lại không ý thức được chính mình dùng sức quá mạnh, đa tạ Ngư sư đệ vì ta giải thích nghi hoặc, để báo đáp, ta sẽ không tiêu diệt nguyên thần của sư đệ, cho ngươi có cơ hội vào luân hồi ah."
Chu Tam Trọng lạnh lùng cười, thúc giục Cương Bối Trư từ trên mặt đất bò lên, ầm ầm va chạm về phía Ngư sư đệ.
Bệnh!
Ngư sư đệ lần nữa tế ra Xích Diễm Võng, chắn trước người mình.
"Ha ha, Ngư sư đệ, cái pháp khí rác rưởi này của ngươi cũng không cần lấy ra làm cho chính mình mất mặt, ngoan ngoãn chịu chết, còn có thể có chút tôn nghiêm!"
Chu Tam Trọng không chút che dấu mà cười nhạo uy năng của Xích Diễm Võng, pháp khí này ngay cả kim quang điêu đã bị khắc chế cũng không vây được nhất thời nửa khắc, làm sao có thể đối phó với Cương Bối Trư Thổ Hành của hắn.
Nhưng mà, việc mà Chu Tam Trọng không tưởng được chính là, Cương Bối Trư sau khi đâm vào Xích Diễm Võng lại không lao ra như dự đoán của hắn, ngược lại thoáng cái bị bọc thành bánh chưng, kêu thảm thiết liên tục.
Nhận được phản hồi từ linh thú, nụ cười nắm chắc phần thắng của Chu Tam Trọng trầm xuống, rất kiêng kỵ nhìn chằm chằm Ngư sư đệ nói:
''Ngươi lúc trước là cố ý yếu thế!''
"Ta không yếu thế, lại làm sao có thể bức ra tấm cao giai phù lục kia của sư huynh, lại làm sao có thể để cho sư huynh cùng ta nói chuyện phiếm lâu như vậy, để cho ta có thể đánh thức linh thú đang ngủ say đây!"
Ngư sư đệ cười đến vẻ mặt dữ tợn, từ trong hai ống tay áo của hắn chậm rãi bơi ra hai con hoả xà có đốm đỏ đốm đen.
Chỉ thấy hai tay hắn bóp chặt đầu rắn, sai khiến hỏa xà phun ra hai đạo cột lửa to chừng một thước, muốn đem cương bối trư đang bị vây ở trong xích diễm võng thiêu chết!
Hai con hỏa xà của Ngư sư đệ, bởi vì trước khi hội hợp với hai người Chu Hầu, trong lúc tranh đấu với một nam đệ tử Yểm Nguyệt tông đã bị thương, cho nên rơi vào giấc ngủ say.
Sau khi hắn phát giác không thích hợp, liền cho Hỏa Xà ăn hai viên đan dược, mạnh mẽ đánh thức chúng.
Hành động này hiển nhiên sẽ có hậu hoạn vô cùng, nhưng sống chết trước mắt cũng bất chấp về sau.
Hỏa Xà mặc dù chỉ là linh thú cấp một trung giai, nhưng phối hợp với Xích Diễm Võng, là đủ để tạo thành sát thương trí mạng đối với Cương Bối Trư.
Chu Tam Trọng đương nhiên không thể trơ mắt nhìn linh thú bảo bối của mình bị chết cháy, tế xuất pháp khí đang muốn hành động vây Ngụy cứu Triệu.
Đột nhiên, bên cạnh bộc phát ra mấy đạo khí tức pháp lực xa lạ, lập tức một đạo lôi quang bổ ở trên tiểu thuẫn hộ thân của Ngư sư đệ, ngay sau đó lại là mấy đạo ngũ hành pháp thuật bắn nhanh về phía hắn.
Mặc dù có cao giai pháp khí hộ thân, Ngư sư đệ cũng không dám một hơi tiếp nhiều công kích như vậy, chỉ đành gián đoạn công kích của hỏa xà, bứt ra né tránh.
''Là ai?!''
Ngư sư đệ giận dữ, mắt thấy hắn liền muốn thành công, lại bị người hoành đâm một tay.
Phải biết rằng, thương thế của hỏa xà không phải nhẹ, chúng không chống đỡ được thời gian quá dài!
Chu Tam Trọng bị làm cho có chút hỗn loạn, hắn không bị công kích, cho nên khi nhận thấy linh khí khác thường lập tức liền thấy rõ kẻ đánh lén là mấy người Hàm Vân Chi, trong lúc nhất thời lại không biết là nên cứu trợ Ngư sư đệ, hay là tùy ý bọn họ đánh chết.
Trong lúc Chu Tam Trọng do dự, ba người Hàm Vân Chi không ngừng phát động tấn công mãnh liệt vào Ngư sư đệ.
''Nhanh! Đem kim quang điêu trong lưới cứu ra, chúng ta còn có thể có thêm trợ thủ!''
Tiểu đạo sĩ thần sắc khẩn trương, càng không ngừng mượn phù lục đánh ra lôi pháp, thanh thế cực lớn, nhưng uy lực tựa hồ lại không lớn, ngoại trừ đánh cho đạo hộ thân thuẫn của Ngư sư đệ hơi rung động, cũng không có tác dụng thực tế gì.
''Đáng chết, ta đắc tội với bọn họ khi nào? Lại chỉ có một mình đuổi cùng đánh!''
Ngư sư đệ trong lòng kêu khổ không ngừng, hắn đối mặt với ba người vây công, dĩ nhiên duy trì không được pháp lực tiêu hao cho Xích Diễm Võng, Cương Bối Trư đã có dấu hiệu giãy thoát!
''Chu sư huynh, nếu huynh còn bàng quan, người chết tiếp theo chính là huynh!''
Nếu sớm muộn gì cũng bị giãy thoát, vậy còn không bằng chủ động thu hồi, cũng có thể tiết kiệm chút pháp lực.
Ngư sư đệ chủ động thả Cương Bối Trư trong Xích Diễm Võng ra, vội vàng hô.
''Hừ! Không cần ngươi nhắc nhở!''
Ngón tay thô to của Chu Tam Trọng bắn ra, đem một viên đan dược có thể kích phát tiềm lực linh thú bắn vào trong miệng Cương Bối Trư, tiếp theo tế ra một bình nhỏ màu đen như mực, thúc đẩy sương độc phun ra trong đó vờn quanh bản thân.
''Trong lưới sao không phải là Kim Quang Điêu?!''
Ba người Hàm Vân Chi sửng sốt, tiểu đạo sĩ hoàn toàn trợn tròn mắt.
Ba người không rõ tình huống không hẹn mà cùng dừng thế công, hai người Chu Ngư ước gì có thời gian khôi phục pháp lực, lập tức cũng không động thủ, cục diện lập tức giằng co quỷ dị.
Thật là hỗn loạn.
Lạc Hồng núp trong bóng tối kém chút bị ba người Hàm Vân Chi chọc cười, trong nhiều người ở đây như vậy, chỉ có hắn rõ ràng tiền căn hậu quả của sự tình.
Tiểu đạo sĩ kia nhìn trộm một màn Chu Tam Trọng giận dữ vung phù lục cao giai đánh chết mẫu điêu, liền cho rằng thời cơ đã đến, muốn mượn thời điểm công điêu đang nổi điên kiềm chế để đánh lén ba người.
Nhưng bởi vì thuật thăm dò của hắn quá thấp kém, phải tập trung tinh thần, phối hợp chú ngữ mới có thể có hiệu lực, cho nên trên đường lên đỉnh, bỏ lỡ biến hóa lúc Hầu Tiến Tốc Sát Công Điêu, Chu Ngư hai người phản bội.
Thế cho nên, sau khi bọn họ trình diện đã lầm tưởng bị Xích Diễm Võng vây khốn chính là công điêu, tiến tới sinh ra một loạt phán đoán sai lầm.
Mặc dù bên trong đó có nhân tố trùng hợp, nhưng nói thế nào cũng không nên không chú ý tới thi thể trên mặt đất a!
Hơn nữa tiểu đạo sĩ và Hoàng Sam Nữ khi ra tay đều khẩn trương, không hiểu sao làm cho người ta cảm giác ngay cả kinh nghiệm đấu pháp so tài cũng không có bao nhiêu.
Dùng lời của Lỗ Tấn tiên sinh mà nói, chính là đồ chưa trải sự đời ah!
Hàm Vân Chi còn chưa tính, nàng có nỗi khổ bất đắc dĩ, nhưng hai người kia rốt cuộc là xuất phát từ tâm tính gì, mới có thể tham dự trận thí luyện tàn nhẫn này, Lạc Hồng rất là tò mò.
''Lo lắng của ta lúc trước đều là dư thừa, chỉ bằng hai vị này, chỉ sợ Tiểu Hắc một mình có thể đối phó, hơn nữa còn là loại gọn gàng linh hoạt.''
Sau khi cục diện giằng co ngắn ngủi, song phương cũng không nói nhảm, hai người Chu Ngư lần thứ hai liên thủ, đều tự sử dụng thủ đoạn, công kích nữ áo vàng.
Không có lý do gì khác, nàng trông yếu đuối nhất trong ba người.
Sau khi dùng đan dược, Cương Bối Trư mang theo khí thế lại xung phong, sau khi bị thương nó trở nên càng thêm hung bạo.
Trên trời dưới đất đều có công kích, nữ nhân áo vàng luống cuống, sắc mặt trắng bệch lui về phía sau một bước.
Lúc này, tiểu đạo sĩ cắn răng đứng ở trước người nữ áo vàng, tế ra một kiện pháp khí cao giai bát quái bàn để phòng ngự.
Tiểu Hắc từ bên cạnh nhào lên lưng Cương Bối Trư, hướng về phía sau cổ nó, há miệng muốn cắn một miếng.
Cương Bối Trư lập tức thi triển thiên phú thần thông, linh quang màu vàng kèm theo lưng nó, hiện tại chính là yêu thú đỉnh giai cũng đừng hòng dễ dàng phá vỡ phòng ngự lưng nó.
Nhưng mà, Hàm Vân Chi có thể bằng vào Tiểu Hắc, tại Linh Thú sơn lấy linh thú mà nổi tiếng đánh ra danh tiếng của mình, khẳng định là có nguyên do.
Chỉ thấy răng nanh sắc bén của Tiểu Hắc nhìn linh quang màu vàng kia như không có gì, rắn chắc cắn vào sau gáy Cương Bối Trư, tạo ra vết thương nhìn đã thấy là rất sâu!
Trong nháy mắt, hai mắt Tiểu Hắc trở nên đỏ thẫm, máu thịt chung quanh chỗ bị gặm cắn của Cương Bối Trư nhanh chóng khô quắt, tinh huyết của nó đang bị Tiểu Hắc điên cuồng cắn nuốt!
Những sư huynh sư tỷ có tu vi cao hơn Hàm Vân Chi trong Linh Thú Sơn có rất nhiều, chính là bởi vì Tiểu Hắc có tính khắc chế đối với linh thú khác, hễ ai bị nó cắn một cái, vô luận là loại linh thú nào đều phải nguyên khí đại thương, sau nhiều lần chiến thắng như vậy mọi người mới dần tỏ ra tôn trọng đối với nàng.
''Ầm ầm" hai tiếng, hai đạo hỏa trụ lướt qua sát người Tiểu Hắc, sau đó nổ tung giữa không trung.
Ngư sư đệ lại cứu trợ Cương Bối Trư, vừa rồi hắn còn hận không thể đốt nó thành than cốc, sự vật vô thường, lòng người khó lường, có thể thấy được rõ ràng.