Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 156: Sau Này Đừng Gọi Ta “Tiểu Lệ” Là Được

Chương 156: Sau Này Đừng Gọi Ta “Tiểu Lệ” Là Được

Lão ngay cả chớp mắt cũng không dám chớp, nhìn hai ngọn lửa chằm chằm. Không hổ là bậc thầy luyện đan, thoáng chốc lão đã nhìn ra sự ảo diệu bên trong đó. Năng lượng của hai cụm lửa này dường như bị một bàn tay vô hình nào đó khống chế thu gọn lại, không để tràn ra ngoài. Chính vì vậy nên độ nóng của ngọn lửa mới bị kiềm chế lại, cho nên chúng sẽ không can thiệp lẫn nhau.
Phát hiện này quả nhiên suýt nữa là khiến tròng mắt Đan Khâu Sinh bật ra ngoài. Lão ta thân là chuyên gia khống lửa, dĩ nhiên phải biết làm được thế này khó đến mức nào. Thủ đoạn khống lửa thế này có thể ca ngợi một câu đúng là xuất thần nhập hóa.
Lần này Đan Khâu Sinh tâm phục khẩu phục rồi, quyết định bằng kỹ thuật luyện đan cái gì cơ chứ?
Chỉ bằng kinh nghiệm, linh hồn lực, khống lửa, ba cái hạng mục này Cố Thanh Phong đã cho lão hít bụi trước cả một đoạn đường rồi, so kinh nghiệm gì mà so?
Nhưng kinh nghiệm chẳng qua cũng chỉ là thứ tích luỹ theo thời gian mà thôi, đặc biệt hơn đối phương vừa học đã biết, chắc chắn đã rút ngắn rất nhiều thời gian tích luỹ kinh nghiệm rồi.
Có thể nói là trời sinh đã là bậc thầy luyện đan.
Nhoáng cái, Đan Khâu Sinh bất chấp nỗi đau mất Phá Cảnh đan lẫn Linh binh Địa giai rồi, tâm tư của lão rất thoáng, không khỏi bày ra gương mặt ngượng ngùng nói: “Cố tiên sinh đúng là kỳ tài luyện đan, lão hủ ngưỡng mộ, lão hủ sống qua nửa đời người rồi, đã nhìn thấy vô số người có thiên phú luyện đan, thế nhưng không ai có thể sánh bằng tiên sinh! Thiên phú có thể nói là thiên hạ vô song, đưa mắt ra toàn vương triều Đại Viêm cũng không ai bằng.”
Khóe miệng Cố Thanh Phong chốc lát đã nhếch lên, tất nhiên đây không phải hắn đắc ý. Hắn cũng không phải kẻ ham hư vinh. Hắn chỉ đơn thuần cảm thấy vui vẻ vì đạt được Thất Huyền đỉnh và Phá Cảnh đan mà thôi. Không liên quan gì đến việc được tâng bốc hết.
“Cứ nói tiếp cứ nói tiếp.”
Đan Khâu Sinh vội vàng tâng bốc thêm mấy cái nữa, cuối cùng cũng lòi ra mục đích thật của mình: “Lão hủ mong Cố tiên sinh có thể vào Đan Hà Tông bọn ta, ngươi có thiên phú mạnh đến vậy, càng cần có một người dẫn đường tài giỏi, như vậy mới có thể tiến xa hơn trên con đường đan đạo được. Thậm chí sau này chuyện đạt đến cảnh giới Đan Vương Khưu Ngọc Long cũng không phải việc xa vời, mà Đan Hà Tông ta có tiếng tăm lừng lẫy…”
“Cắt cắt cắt, lão đừng có bảo là muốn ta bái lão làm thầy đấy nhé?”
Mặt mo của Đan Khâu Sinh đỏ ửng: “Cố tiên sinh nói đùa, lão hủ học ít tài kém nào dám mặt dày nhận đại tài là ngài được, cho nên lão hủ nguyện thay mặt sư phụ mình nhận ngươi làm đồ đệ, không biết ý ngươi như nào?”
Đan Khâu Sinh tay bắt mặt mừng, vì để vị thiên tài tuyệt thế Cố Thanh Phong này bước vào tông môn của mình, thậm chí mặt già này cũng không cần sĩ diện nữa rồi.
“Không thích.” Cố Thanh Phong từ chối ngay tức thì, đùa cái gì đấy, ta đây tự học được rồi cần gì phải bái sư nữa?
Quan trọng nhất là, một tên tông chủ như lão còn không mạnh bằng ta, ta vào tông môn đấy làm cái gì?
Nếu tông môn đấy không thành chỗ dựa vững chắc được, thì cái tông môn đó để làm gì?
Hiện giờ bắp đùi vững vàng to tướng nhất vương triều Đại Viêm này chính là Trấn Ma Ti, ngươi chưa thấy Huyết Ma mạnh thế còn thua trong tay Trấn Ma Ti, sống ở Trấn Ma Ti không sướng à, vào cái tông môn đó làm gì?
Hơn nữa, đám yêu ma trong Trấn Ma Ti đều có tài năng, vừa biết ăn nói còn nghe lời, còn biết nhảy hiphop khiêu vũ, thằng ngu mới bỏ đi ấy.
Đan Khâu Sinh thấy Cố Thanh Phong cự tuyệt, vội vàng khuyên nhủ, nhưng như nước đổ lá môn, khuyên mãi vẫn quả quyết từ chối.
“Đại đan sư, Cố Thanh Phong ta là người của Trấn Ma Ti, tuyệt đối không thể gia nhập vào tông môn khác, lão bỏ ngay cái ý định đó đi.”
Đan Khâu Sinh hé rồi ngậm miệng, nhưng cũng không nói nữa, dù sao tông môn trong giang hồ nào có thể so lại với Trấn Ma Ti, đúng là đũa mốc chòi mâm son.
Nhưng lão vẫn không từ bỏ ý định, lại móc từ trong ngực ra một lệnh bài đưa cho Cố Thanh Phong: “Cố tiên sinh, ý ngươi đã quyết, lão hủ cũng không tiện cưỡng cầu, đây là lệnh bài của Đan Hà Tông, ngươi hãy nhận lấy, có lệnh bài này, lúc nào ngươi đến Đan Hà Tông cũng sẽ không ai có thể ngăn được, đồng thời tất cả các cửa hàng bán đan dược trực thuộc Đan Hà Tông đều sẽ giảm giá một nửa cho ngươi, nếu một ngày nào đó ngươi đổi ý, bất cứ lúc nào Đan Hà Tông cũng mở cửa rộng rãi đón chào.”
Giảm giá 50%? Thẻ VIP?
Cố Thanh Phong vừa nghe thấy giảm giá một nửa, dù có bị đánh gãy xương hắn cũng phải nhận lấy.
Sau đó mấy người hàn huyên dăm câu, Lệ Thiên Nhận bắt đầu nói bóng nói gió tiễn khách, Đan Khâu Sinh thức thời đứng dậy cáo từ.
Đợi đến khi chỉ còn lại hai người Cố Thanh Phong và Lệ Thiên Nhận, Lệ Thiên Nhận nhìn hắn chăm chú, trong mắt đầy ắp ý tứ hàm xúc không rõ.
“Cố Thanh Phong, không ngờ ngươi lại có thiên phú như vậy, vậy xem ra, ngươi chính là người có hy vọng giành được truyền thừa của Đan Vương, mấy cuốn Đan Đạo này ngươi cầm lấy đi, cẩn thận nghiên cứu. Một năm sau, có thể trở thành “một chữ sánh ngang vua” hay không, tuỳ vào chính ngươi thôi.
Lệ Thiên Nhận nói xong, đưa cho Cố Thanh Phong vài cuốn sách.
Hắn nhận lấy nhìn lướt qua, đều là mấy loại đan đạo bí tịch liên quan đến “Đan Kinh”, “Giải thích về Đan đạo” vân vân mây mây, cũng không nghĩ nhiều liền cầm lấy.
Tục ngữ có câu, ăn của chùa phải quét lá đa, Cố Thanh Phong không phải loại ăn không của người khác, lúc này nhìn Lệ Thiên Nhận khẳng khái nói: “Lão lệ ngươi cứ yên tâm, nếu ngày nào đó ta thành Vương gia, chắc chắn sẽ phong cho ngươi một Trấn Ma Ti.”
Lệ Thiên Nhận trầm mặc không đáp, hắn ta ngẫm trong lòng, còn chưa làm Vương gia đã gọi Lão Lệ rồi, chỉ mong ngươi lên chức đó đừng gọi ta là Tiểu Lệ là được rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất