Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 201: Vùng Đất Dung Nham (1)

Chương 201: Vùng Đất Dung Nham (1)

“Miễn lễ.” Tướng quân mặc giáp vàng mang vẻ mặt lạnh nhạt, giọng nói không lớn nhưng lại giống như có thi triển pháp thuật gì trong đó, truyền đến bên tai tất cả mọi người một cách rõ ràng. “Đây chính là tồn tại trên cả Tông Sư đó sao! Khí thế thật là mạnh.”
“Thượng tướng quân bất khả chiến bại trong truyền thuyết, quả nhiên là oai hùng bất phàm, hôm nay có thể nhìn thấy được nhân vật cỡ này, xem như không uổng công đến Ngọc Long bí cảnh chuyến này rồi.”
Vô số người lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt, nhìn về phía bóng dáng cao cao tại thượng kia với ánh mắt sáng rực.
Trong đám người, Cố Thanh Phong nhếch môi.
“Đây không phải cái thứ bị Bồ yêu tát bay lúc chạy trốn đó sao? Biết làm giá quá chứ.”
“Còn lũ khốn kiếp này, đúng là người này còn làm màu hơn người kia!”
“Mẹ nó! Không phải là trên Tông Sư, xem ra không ai giống ai cả.”
Tướng quân mặc giáp vàng thấy thỉnh thoảng đám người còn âm thầm truyền ra tiếng trò chuyện thì không khỏi nhướng mày: “Yên lặng.”
Sau một tiếng vang lên, một cỗ khí thế uy nghiêm bốc lên từ trên người ông ta, trong phút chốc nó càn quét ra toàn bộ. Giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy như mình đang bị một con thú tớn tiền sử để mắt đến, trong lòng lập tức nhảy lên một cái.
Chỉ một lát sau, toàn bộ hiện trường lặng ngắt như tờ.
Chỉ nghe tướng quân mặc giáp vàng thản nhiên nói: “Vài ngày trước Ngọc Long bí cảnh bị hao tổn ngoài ý muốn, lần này chính là lần cuối cùng Ngọc Long bí cảnh được mở ra, thời gian mở ra ước chừng có thể duy trì được ba ngày, sau ba ngày, Ngọc Long bí cảnh sẽ không còn tồn tại nữa, các ngươi nhớ lấy.”
“Đa tạ tướng quân nhắc nhỡ.”
Tướng quân mặc giáp vàng khẽ gật đầu với đám người, tay ông ta lập tức chắp trước ngược, trên người bỗng phát ra luồng khí thế kinh người, trong miệng đột nhiên quát lên một tiếng: “Mở!”
Sau khi hắn ra lệnh một tiếng, mây trời đột nhiên biến sắc, cuồng phong nổi lên bốn phía, một màng ánh sáng hơi mờ mờ như vỏ trứng gà hiện lên bên trên Thanh sơn.
Đám người nhìn về phía màn ánh sáng, chỉ nhìn thấy trên đó có thật nhiều vết nứt, lít nha lít nhít, mà tất cả những vết nứt đều được lan ra từ chỗ đỉnh của Thanh sơn, thật giống như có người cầm mộit quả trứng gà khẽ đập một cái lên bàn tạo ra vết nứt.
Sau một lúc, hai tay vốn đang chắp trước ngực của tướng quân mặc giáp vàng đột nhiên mở ra, chỗ màng ánh sáng nơi chân núi đột nhiên vỡ ra một lỗ hổng dài khoảng mấy chục thước, bên trong vết nứt là một vùng tăm tối, giống như lỗ đen vậy, lại giống như một cái vực sâu lớn đang nuốt chửng hết vạn vật, vốn không thể nhìn rõ tình huống bên trong.
“Ngọc Long bí cảnh đã mở, nhanh đi vào đi.”
Giọng của tướng quân mặc giáp vàng vang vọng bên tai mọi người.
Đệ tử của mười đại môn phái và tứ đại thế gia ào ào bước đến chỗ vết nứt, sau đó bóng dáng từng người một đều bị vết nứt kia nuốt chửng, không rõ tung tích.
Nhìn thấy cảnh này, lúc này, Lệ Thiên Nhận nói với Cố Thanh Phong và Lý Tiểu Thúy: “Cố Thanh Phong, mặc dù thiên phú ngươi không tầm thường nhưng dù sao thời gian tiếp xúc với đan đạo còn ít, Lý Tiểu Thúy xuất thân là thế gia đan đạo, kinh nghiệm phong phút, hai người các ngươi nhất định phải phối hợp với nhau, như vậy mới có tỉ lệ cao nhận được truyền thừa.”
“Ừ ừ, biết rồi.” Cố Thanh Phong nói một cách qua loa.
Lý Tiểu Thúy thì lại lạnh lùng khẽ gật đầu chứ không nói gì.
“Được rồi, các ngươi đi đi, ta sẽ chờ các ngươi ra ở chỗ này.”
Hai người Cố Thanh Phong và Lý Tiểu Thúy chen chúc trong đám người, chậm chạp ung dung đi vào trong vết nứt.
Nhắc đến cũng lại lùng, đâu phải người nào đi vào trước là sẽ lấy được Bất Lão đan kia đâu, thế mà cả đám người như bị điên, cố sức chen lấn.
Cứ như đứng xếp hàng soát vé trên tàu cao tốc, người đứng đầu có thể đi vào tàu ngồi, người xếp cuối đi vào cũng có thể lên xe, có gì hot mà chen lấn?
Đã bao giờ gặp qua người đang đứng hàng đầu mà cạch, ngừng soát vé, không cho vào chưa? Người ta đã đặt vé lâu rồi, tất nhiên sẽ được chừa đủ thời gian.
Lý Tiểu Thúy cũng hiểu được đạo lý này, hai người không ai nóng nảy cả, cùng nhau đi theo đội ngũ sau cùng nhất, nhúc nhích từng bước.
Ước chừng sau một nén nhang, Cố Thanh Phong và Lý Tiểu Thúy cũng đi đến bên vết nức.
Nhìn vết nứt lớn với chiều dài mấy chục mét bên trong là bóng tối sâu vô tận, hai người cũng không sợ hãi chút nào mà tiến thẳng vào bên trong.
Trong nháy mắt ngay khi bước vào, Cố Thanh Phong có thể cảm nhận được một cách rõ ràng không gian đang chuyển đổi, dù sao cũng có được không gian dị độ thuộc về mình, loạic ảm giác này rất giống với lúc bước vào không gian dị độ, thậm chí hắn còn cảm thấy chỉ cần mình phát lực là có thể đánh đứt mạch chuyển đổi không gian này.
Chẳng qua Cố Thanh Phong cũng không làm vậy, từ lần trước sau khi xém xíu nữa một cước giẫm nát Ngọc Long bí cảnh xong, hắn đã biết Ngọc Long bí cảnh rất yếu, hơi không để ý một chút là có thể làm cho nó vỡ thành mãnh vụn, như vậy Bất Lão đan và Luyện Thần chi pháp cũng chẳng còn, cho nên lúc nào hắn cũng phải cẩn thận.
Những người tiến vào bí cảnh cũng như hắn vậy, bọn họ cũng rất cẩn thận, chỉ là bọn họ đang cẩn thận với những mối nguy hiểm tồn tại trong bí cảnh còn Cố Thanh Phong thì đang cẩn thận kẻo mình lai dùng sức phá bí cảnh thành mảnh vụn.
Sau một hồi, chuyển hóa không gian cũng hoàn tất, sự u tối trước mắt đã rút đi thay vào đó là một mảnh trời đỏ rực!
Đưa tầm mắt nhìn ra, cả một mảnh trời đều là màu đỏ, giống như cả đất trời đều đang bốc cháy.
Thật sự đúng là cháy rồi.
Bởi vì nơi này rõ ràng là một vùng đất dung nham!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất