Chương 202: Vùng Đất Dung Nham (2)
Dung nham màu đỏ sậm phủ kín mặt đất, thật sự giống như biển cả mênh mông vô bờ, bầu trời cũng bị đốt thành màu đỏ luôn. Từ xa nhìn lai, chỉ thấy một biển lửa ngập trời đang chảy ngang, dung nham đang điên cuồng bốc lên phía trên.
Giữa biển dung nham này có mọt ngọn núi lửa cao vút trên mây, trên đỉnh ngọn núi lửa còn có nham thạch màu đỏ sậm đang phun ra ngoài kèm theo đám khói đen cuồn cuộn, tiếng vang ầm ầm cực lớn vang lên khắp bốn phía còn kèm theo không ít nham thạch bị đốt cháy đỏ bừng bắn lên không trung rồi nhanh chóng rớt xuống, giống như ngôi sau đỏ không ngừng lập lại tạo nên những vết cắt đỏ rực trên không trung.
Đi vào nơi này, mọi người đều cảm thấy một luồng sóng nhiệt vô tận xâm nhập, chỗ dưới chân bọn họ giờ đây là vòng không gian đất lành duy nhất còn chưa bị dung nham ăn mòn.
Lúc này, giữa đất trời lại vang lên một đạo âm thanh uy nghiêm:
“Đây là cửa thứ nhất, khảo nghiệm thiên phú điều khiển lửa của các ngươi, chỉ có người có thiên phú đủ mạnh mới có thể đi xuyên qua vùng đất dung nham tiến vào cửa ải tiếp theo, mặt khác, nhắc nhở các ngươi một câu, nơi đây có bày trận pháp cấm bay, không được phi hành, muốn bò lên trên núi lửa thì chỉ có thể đi bộ trong biển lửa mà thôi.”
Sau khi giọng nói uy nghiêm kia nói xong thì liền giống như tiêu tán đi mất, dường như chưa xuất hiện bao giờ.
Lúc này, Lý Tiểu Thúy đang đứng ở bên cạnh Cố Thanh Phong lạnh nhạt nói: “Đây là thủ hộ chi linh của Ngọc Long bí cảnh vừa nói chuyện đó, nó phụ trách cửa ải của bí cảnh.”
Cố Thanh Phong khẽ gật đầu biểu thị đã biết, lập tức nói với Lý Tiểu Thúy: “Hẳn là ngươi đã nghe từ chỗ lão Lệ về chuyện thiên phú khống chế lửa của ta rồi ha, có cần ta ôm ngươi qua đó không?”
Lý Tiểu Thúy khẽ liếc nhìn Cố Thanh Phong một chút, không nói gì mà trực tiếp đi vào trong dòng dung nham.
“Ui cha, có cá tính quá nhỉ, ta thế này gọi là kính già yêu trẻ, là truyền thống đạo đức tốt đẹp, nếu không ngươi cho rằng ta muốn ôm ngươi à, ta còn lo cấn tay đó.”
Nói nhảm hai câu xong, Cố Thanh Phong cũng không vội đi mà nhìn quanh mấy tuyển thủ dự thi khác.
Mấy con cháu của thế gia và danh môn đại phái đã sớm bước vào dòng dung nham, bởi vì Ngọc Long bí cảnh mở ra cũng nhiều cho nên bọn họ đều biết mỗi cửa sẽ kiểm tra cái gì cho nên đã chuẩn bị từ trước.
Có người lấy Tích Hỏa phù ra, có người lấy linh binh thuộc tính hỏa ra, còn có người uống hỏa hành đan dược, đủ loại phương pháp nhưng cũng rất là hữu hiệu.
Tuyển thủ của mỗi nhà trong các thế lực lớn dự thi cũng không chỉ có một vị, thường đều là năm sáu người hay thậm chí là mười mấy người, trong bọn họ chỉ có một người là trung tâm, những người còn lại đều đến vì cướp đoạt Bất Lão đan giúp hắn.
Những trung tâm này cũng không ngoại lệ, tất cả đều tu luyện công pháp thuộc tính hỏa, tu vi đã đạt đến Nội Khí cảnh đỉnh phong, là thiên kiêu trong đám người. Bọn họ cưỡng chế đè ép tu vi không để đột phá lên Chân Khí cảnh, cực khổ rèn luyện linh hồn đều là vì ngày hôm nay cả!
Có thể nói, những người này là được thế lực sau lưng bọn họ chuyên môn bồi dưỡng ra vì Ngọc Long bí cảnh.
Những người này cũng không thẹn với cái danh thiên kiêu, hoàn toàn chẳng cần bất kỳ sự trợ giúp gì từ bên ngoài, chỉ bằng vào thực lực của bản thân xông vào biển lửa, đồng thời không chỉ như vậy, bọn họ còn tiến lên với tốc độ cực nhanh, rất nhanh sau đó đã bỏ lại phần lớn những người khác ở phía sau.
Năm mươi vị trí đầu cơ bản đều là người của các danh môn thế gia, những môn phái bé nhỏ hoặc là mấy vị tán tu còn ở lại, trong năm mươi người mới nhìn thấy được mấy người, còn lại vẫn đều là người của danh môn thế gia.
Mà trước mắt, xếp ở vị trí thứ nhất là thiên kiêu Linh Dược sơn đã xuất hiện bất thình lình bằng cách kiêu ngạo nhất kia, xuất thân là tông môn đan đạo, đối với hắn mà nói, thuật khống chế lửa quả thực chỉ đơn giản như ăn cơm uống nước mà thôi.
Ngoại trừ những kẻ mạnh này, vẫn còn có rất nhiều người đến đây thử vận may hẵng còn do dự, thậm chí sau khi nhìn thấy dung nham xong, đã dứt khoát xoay người lần theo kẽ nứt quay trở về từ lâu rồi.
Tuy họ đã nghe nói qua tầng thứ nhất của Ngọc Long bí cảnh là cái gì từ trước rồi, thế nhưng loài người chính là như vậy, không đâm vào tường thì nhất quyết không quay đầu, không tận mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn sẽ luôn ôm ấp nỗi mong chờ vào vận may.
Có điều người như vậy vẫn xem như có thể dạy dỗ được, ít nhất biết quay đầu về.
Mà trong đám người này có một thành phần nhỏ, đâm vào tường cứng nhất quyết không quay đầu, thậm chí ngay từ đầu đã không quay lại được rồi.
Nhóm người ấy trên tay cầm lá phù triện cách nhiệt rẻ mạt, dán ở trên người rồi cắn răng nhảy vào trong nham thạch, sau đó, không còn sau đó.
Rõ ràng bị lũ dân buôn đen lừa rồi.
Lúc vừa mới ở bên ngoài bí cảnh, Cố Thanh Phong để ý có một vài người kỳ lạ. Nhóm người đó không đến đây để đi vào bí cảnh, ngược lại len lén luồn lách giữa đám đông, bí mật tìm người bắt chuyện. Sau đó dấm dúi vén áo lên lấy từ bên trong ra từng sấp phù triện cách nhiệt, hỏi một câu: “Mua phù không anh bạn? Hàng thật tuyệt đối đấy, hàng do chính Thiên Sư phủ sản xuất.”
Có một vài tán tu hoặc đệ tử của tông môn nào đó, có lẽ do môn phái quá nhỏ chưa từng va chạm xã hội liền mua thật. Bởi kẻ bán phù cố sống cố chết thề, giả nhất định bồi thường, thậm chí đền cả mạng cho!