Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 203: Thần Cũng Phải Có Phong Cách Của Thần (1)

Chương 203: Thần Cũng Phải Có Phong Cách Của Thần (1)

Cố Thanh Phong nhìn qua một vòng, bấy giờ các đệ tử thế gia danh môn đi tuốt đằng trước đã đi xong một phần ba chặng đường, nhanh nhất chính là thiên kiêu của Linh Dược Sơn, cách Hoả Sơn chỉ còn nửa quãng đường. Nhưng khi đi được hơn nửa quãng đường, tốc độ của bọn họ bắt đầu chậm lại. Bởi từ trong nham thạch tuôn ra từng con từng con Viêm Ma lửa phủ kín toàn thân, chảy xuôi theo dung nham màu đen đỏ nóng rực. Những con Viêm Ma này có dáng vẻ giống hệt con người, cao nhất tầm năm mét, thấp nhất cũng phải gần ba mét, bọn chúng gầm thét chặn người tiến về phía trước.
Một vài người yếu nhất bắt đầu bị Viêm Ma trừ khử, nhân số bắt đầu giảm mạnh, tiếng kêu thảm thiết thỉnh thoảng vang lên.
Cố Thanh Phong hơi lắc lư cơ thể, chuẩn bị xuất phát. Tuy nhiên hắn lại đang tự hỏi, rằng ta có nên làm theo quy trình giống mọi người, hay lao thẳng qua cửa nhỉ?
Nghĩ một hồi Cố Thanh Phong cũng có đáp án, ta đây rõ ràng là thần, sống khiêm tốn là cái moẹ gì chớ?
Không thấy tông sư của mấy thế lực lớn ngoài kia thích ra vẻ đến thế kia à?
Đây còn không phải không có thực lực, có thực lực đương nhiên phải tuỳ tâm sở dục rồi, muốn làm gì thì làm nấy, ai thèm chơi món đồ chơi giống mấy thằng bằng hữu nít ranh này nữa.
Vừa nghĩ tới đây, Cố Thanh Phong bước một bước, rơi thẳng xuống dung nham nóng chảy.
Bản thân hắn đứng yên ở phía trên nham thạch nóng cháy, nhiệt độ cao khinh khủng đến thế bị hắn coi như không có gì. Dung nham vốn đang sôi trào ầm ầm nhìn thấy Cố Thanh Phong xong giống như nhìn thấy hoàng đế của mình, tất cả ngừng sôi trào, tĩnh lặng như màn nước đọng.
Sau đó, ngự hoả thiên phú trong nháy mắt phát động. Chỉ thấy một luồng gió mát kỳ quái từ dưới chân nổi lên, chớp mắt đã bao phủ toàn bộ nham thạch nóng rực kia.
Đột nhiên, tất cả dung nham ở vùng đất nham thạch này đột nhiên dừng khựng lại, không chảy đi, không bốc lên. Giống như mặt biển rộng trong cơn dông tố chợt bình yên gió êm sóng lặng.
Cái loại cảm giác đột ngột chuyển giao giữa cực động sang cực tĩnh khiến tất cả mọi người trong chốc lắt đều kinh hãi.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao dung nham dừng chảy hết thế kia?”
“Mau nhìn mấy con Viêm Ma kia kìa!”
Một tiếng hét kinh hãi thu hút hướng chú ý của mọi người, tất cả đều hướng tầm nhìn về phía Viêm Ma, khiếp sợ phát hiện. Viêm Ma vốn hung uy hiển hách ấy thế lúc này trên mặt lại xuất hiện dáng vẻ sợ hãi vô cùng nhân tính hoá! Đình chỉ lại hết tiến công lẫn cử động.
Trong nhất thời, ánh mắt của tất cả Viêm Ma đều hướng về cùng một chỗ.
Mọi người theo ánh mắt của Viêm Ma nhìn sang, chỉ thấy một đoàn người đen kịt lúc nhúc ở đằng sau. Ai cũng khó hiểu, không biết rốt cuộc Viêm Ma đang nhìn cái gì.
Ngay sau đó, một khung cảnh càng khiến người ta sợ hãi phát sinh. Tất cả Viêm Ma đồng loạt hướng về phía đó quỳ xuống, cơ thể chúng run rẩy, dường như đang cầu xin tha thứ, đang quỳ lạy một vị nhân vật khủng bố.
Ngay lúc mọi người không biết ra sao vào sao, nham thạch nóng lại nổi sóng.
Đám người đứng phía trên nham thạch nóng hổi đột nhiên không đứng vững, tu vi cao miễn cưỡng mới đứng yên được, một vài kẻ thực lực kém hơn thậm chí còn ngã xuống nham thạch nóng, may mắn là nham thạch nóng thế ấy vậy lại như nguội lạnh đi rồi, nếu không những kẻ này không chết cũng phải lột mất một tầng da.
“Thế này là thế nào! Nham thạch… Nham thạch sao lại rút về sau thế?”
Mọi người hoảng sợ phát hiện, nham thạch nóng dưới chân mình thế mà như nước chảy điên cuồng rút về phía lối vào, như thể có thứ gì đó đang hút bọn nó vậy.
Bọn họ bắt đầu kinh hoảng, bắt đầu mất bình tĩnh, để giữ vững cơ thể, họ chỉ có thể chạy về phía ngược hướng nham thạch rút về, giống như đang chạy trên máy chạy bộ.
Nham thạch càng chảy càng nhanh, dần dần một luồng uy áp cực kỳ đáng sợ từ dưới đáy nham thạch chảy phóng ra, như có nhân vật mạnh đến không gì sánh bằng nào đó đang lột xác.
Ngay sau đó!
Ruỳnh!
Dung nham nóng chảy bùng nổ, theo sau là tiếng rồng ngâm vang trời vọng ra.
Grào!
Ngay đó, tất cả được chứng kiến một cảnh tượng cả đời này không thể nào quên nổi.
Chỉ thấy nham thạch đỏ rực vô cùng vô tận tập trung lại thành một con cự long màu đỏ sậm dài vạn trượng.
Con cự long này dường như từ bên trong luyện ngục lao ra. Nửa thân trên treo lơ lửng ở phía trên dung nham, vươn lên bầu trời, nửa dưới móc dưới nham thạch, uy áp nghiêng trời lật đất.
Theo sự xuất hiện của nó, mặt biển dung nham trong nháy mắt hạ thấp xuống mấy trượng, một vài địa thế thấp hơn thậm chí còn lộ ra mặt đất nám đen.
Con cự long dài vạn trượng vừa xuất hiện, suýt chút nữa đã hút cạn toàn bộ biển nham thạch nóng cháy!
Cự long vừa hiện thân, một luồng sóng nhiệt ngập trời cuốn đến, giống như mặt trời mới lên, mang theo xu thế đốt cháy toàn bộ.
Vô số con em thiên kiêu thế gia hoảng sợ nhìn con rồng bằng dung nham che khuất cả trời này, mặt cả đám trắng bệch kinh hoàng!
“Rồng! Sao có rồng ở đây?”
“Ngọc Long bí cảnh tồn tại hàng trăm năm, đã mở ra rất nhiều lần, chưa bao giờ nghe nói tầng cửa thứ nhất có rồng.”
“Chạy mau, chúng ta không phải đối thủ của nó, chạy mau lên!”
Vô số người bởi vì quá sợ hãi mà gào thét, theo bản năng nghĩ muốn chạy trốn, nhưng đúng lúc này, đột nhiên có người tinh mắt khiếp sợ phát hiện, đằng trên đầu rồng bất thình lình có một người đứng đó.
“Nhìn kìa! Trên đầu rồng có ai kìa!”
Một tiếng hét kinh hoàng kéo theo sự chú ý của mọi người, bọn họ đều tìm theo tiếng phát ra, đều cho rằng bản thân gặp ảo giác.
Bởi trên đầu rồng đúng là có một người đứng đó!
Chính là Cố Thanh Phong.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất