Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 204: Thần Cũng Phải Có Phong Cách Của Thần (2)

Chương 204: Thần Cũng Phải Có Phong Cách Của Thần (2)

Cố Thanh Phong ngạo nghễ đứng trên đầu rồng, sắc mặt bình đạm, ánh mắt bễ nghễ nhìn xuống chúng sinh. Nhìn sắc mặt khiếp sợ khủng hoảng của đám thiên kiêu kia, Cố Thanh Phong thầm suýt xoa.
Đây mới đúng là tác phong nên có của thần chớ!
“Nhường đường.”
Giọng nói bình đạm lại vô cùng uy nghiêm dưới tác động của linh hồn lực truyền khắp chỗ này, vang vọng bên tay mỗi người.
Sau đó, Cố Thanh Phong phát động thiên phú ngự hoả thúc rồng nham thạch, như đế vương đi tuần, chạy thẳng về phía hoả sơn.
Nơi đi qua, sóng nhiệt tập kích, dung nham quay cuồng, dần dần nóng lên.
Đối mặt với con quái vật lớn che trời này, tất cả đệ tử con cháu thiên kiêu thế gia không thể không kinh hãi nhường đường được.
“Kẻ này rốt cuộc là ai?”
“Lẽ nào cũng là người đi vào Ngọc Long bí cảnh?”
“Sao thế được! Dựa vào uy thế này, loại thủ đoạn dùng nham thạch hoá thành rồng, ít nhất cũng phải là tông sư nhỉ? Sao hắn lại xuất hiện trong bí cảnh được?”
Vô số nghi vấn bùng nổ trong đầu, bọn họ cố thăm dò sức mạnh của Cố Thanh Phong, muốn xem hắn có phải tông sư thật hay không, kết quả bất thình lình phát hiện, vãi cả chưởng sao lại là tụ khí bát trọng!?
B-bớt đùa… lại đi nhá!
Thủ đoạn khống hoả như vầy, cự long kinh người vạn trượng như vầy, quái nào vẫn chỉ là tụ khí bát trọng!?
Chả lẽ tu luyện công pháp ẩn giấu thực lực?
Nhưng cũng không đúng!
Ngọc Long bí cảnh hạn chế những kẻ có tu vi vượt qua Chân Khí cảnh đi vào, nếu hắn là tông sư, vậy hắn vào đây bằng cách nào?
Cố Thanh Phong hưởng thụ ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người. Trong khi họ còn chố mắt nhìn, thì hắn ngồi trên đầu rồng, thoáng cái đã vượt qua tất cả, đến Hoả Sơn.
Thật ra chỉ dựa vào thiên phú ngự hoả thôi không thể nào làm được dừng lại rồi hút hết biển nham thạch nóng chảy thế được, thế nhưng đừng quên Cố Thanh Phong đây còn có linh hồn kiến thần bất hoại!
Nhờ sự trợ giúp của sức mạnh linh hồn lực cường đại đến tột cùng vượt qua cả Hoá Long cảnh đỉnh phong này, thiên phú ngự hoả được bạo pháp lên đến cường độ không tưởng!
Cố Thanh Phong nhìn chăm chằm về phía Hoả Sơn cao chót vót khuất mình trong mây, vừa nghĩ trong đầu cái, thân rồng vươn thẳng lên, đầu rồng hướng lên không, đưa hắn đến vị trí ngang bằng với miệng núi lửa.
Mà ở nơi ấy lại xuất hiện một quang môn phát sáng đứng sừng sững, hiển nhiên, phải xuyên qua quang môn này mới có thể đi vào ải tiếp theo của bí cảnh. Nhưng Cố Thanh Phong không đi vào, lại đứng im ở bên ngoài, bắt đầu chặn cửa.
Khó khăn lắm mới đến được đây, há lại chỉ chăm chăm vào mấy vật chết như Bất Lão đan, hay là Thần luyện chi pháp làm gì?
Phải hiểu bản thân con người chính là tài phú lớn nhất.
Mấy thằng thiên kiêu thế gia đã chuẩn bị đầy đủ, chắc chắn phải giàu đến chảy mỡ, không làm thịt vài tên thì phí của giời.
Lãng phí là một tội lớn!
Không đúng, sao có thể nói là làm thịt chứ?
Ta đây có lòng tốt giúp các ngươi đỡ mất thì giờ vượt ải biển nham thạch, giảm mạnh độ khó qua ải, bảo đảm tất cả các người không một ai qua ải phải tốn một tý sức nào, thế các ngươi không cảm ơn ta được tý nào hở?
Tìm đại luyện còn phải tốn tiền đấy, huống chi thay mặt thông qua cả một bí cảnh.
Về phần hành động này liệu có đắc tội với các thế lực lớn không, Cố Thanh Phong bày tỏ hắn đây không quan tâm. Bỏ qua thực lực của bản thân không nói làm gì, chỉ nói đến sau này hắn có được Bất Lão đan, còn có thần Luyện chi pháp, đã trở thành một chữ sánh ngang vương. Thân phận cao quý đến thế cũng đủ để bọn họ ngưỡng vọng nịnh hót rồi.
Tất nhiên cũng có hạng người trong lòng có suy nghĩ xấu xa âm thầm rình rập. Thế nhưng đừng quên phía trước Cố Thanh Phong đã có Đế Đô làm nền.
Hắn sẽ vào thời điểm “thích hợp”, “vô tình” tiết lộ thân phận đệ tử của thần. Đến lúc đó, hai thân phận xếp chồng lên người, đến cả lão già hoàng đế nhìn thấy hắn cũng phải cúi người.
Hắn sắp sửa trở thành kẻ tôn quý nhất vương triều Đại Viêm này rồi.
Đến lúc đó, những kẻ ngày hôm nay bị hắn vơ vét tài sản e rằng không coi đây là nỗi hổ thẹn nữa, trái lại còn có thế lấy đó làm quang vinh. Gặp ai cũng có thể khoác lác chém gió, năm đó ta đây cũng có chút quen biết với vị đại nhân kia đấy.
Nghĩ đến tận đây rồi, cho nên Cố Thanh Phong liền đứng im bất động chặn cửa, nhưng hắn đợi cả một lúc lâu rồi mới phát hiện, không ai đi qua đây hết.
Thì ra trong lòng đám người này vẫn còn linh hãi, cả đám như hoá đá hết cả, trợn tròn mắt, đến nháy cũng không nháy một cái, nhìn Cố Thanh Phong đứng ở trên đầu cự long chằm chằm. Nhìn là biết vẫn chưa tỉnh hồn lại.
“Uầy tố chất tâm lý không ổn đâu nhá, thế mà là thiên kiêu cơ à?”
Cố Thanh Phong bất mãn lầm bầm hai câu.
Để đám người này chạy đến, Cố Thanh Phong hết cách đành phải đánh đòn phủ đầu trước: “Ta dọn trở ngại cho các ngươi hết rồi đấy, các ngươi còn không mau đến đây đi.”
Giọng nói uy nghiêm đánh tỉnh cả đám người, bọn họ cuối cùng cũng phản ứng lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Cố Thanh Phong.
Có kính nể, có nghi ngờ, cũng có mừng rỡ.
Cuối cùng, mọi người không chần chừ nữa, đều xuyên qua nham thạch nóng chảy, bò về phía Hoả Sơn.
Nhanh nhất tất nhiên vẫn là thiên kiêu của Linh Dược Sơn vẫn luôn dẫn đầu kia rồi, hắn là người đầu tiên leo được lên đỉnh núi, phức tạp nhìn Cố Thanh Phong, chần chừ một hồi.
“Đa tạ.”
Hắn nói cảm tạ ở đây không phải Cố Thanh Phong dọn sạch cản trở, bởi hắn không cần.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất