Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 205: Kiếm Một Món Tiền Hời

Chương 205: Kiếm Một Món Tiền Hời

Hắn nói cảm tạ ở đây chính là sức mạnh của Cố Thanh Phong, hắn cho rằng Cố Thanh Phong rất cả thể là cường giả dùng bí pháp che đậy tu vi của bản thân, mà bây giờ thân ở trong bí cảnh, không phải bên ngoài, đối mặt với cường giả có lễ phép hay không đều sẽ phải trả giá thật lớn. Nói lời đa tạ xong, thiên kiêu Linh Dược sơn đang định đi vào quang môn.
Bấy giờ Cố Thanh Phong mỉm cười đáp: “Không cần khách sáo, hân hạnh được phục vụ, một ngàn lượng.”
Thiên kiêu Linh Dược Sơn ngẩn cả người: “Tiền bối ngài nói gì cơ?”
Nụ cười mỉm của Cố Thanh Phong không thay đổi, lặp lại: “Ta nói, hân hạnh được phục vụ, thu ngươi một ngàn lượng.”
Thiên kiêu Linh Dược Sơn sững sờ hoàn toàn rồi, trợn mắt há mồm nhìn Cố Thanh Phong uy phong cái thế chân đạp cự long vạn trượng, thoáng chốc không thể nào động não được.
Thế phong phạm cao nhân đi đằng nào hết rồi???
“Sao? Ngươi không muốn à? Rõ là Linh Dược Sơn, đến cả cái phẩm chất đạo đức có ơn báo ơn cũng không có hả?”
Khuôn mặt tươi cười của Cố Thanh Phong trầm xuống, trong giọng điệu ngập mùi uy hiếp, cùng lúc đó, cự long ở bên cạnh cũng theo đó gầm một tiếng, dung nham nóng bỏng trong miệng tuôn ra dàn dụa.
Thiên kiêu Linh Dược Sơn bị cự long nhìn vào rợn hết cả tóc gáy, vội vàng tỉnh hồn lại, móc ra từ trong người một ngàn lượng bạc trắng đưa cho Cố Thanh Phong.
Sắc mặt của Cố Thanh Phong không vui nói: “Đùa hở? Ta bảo là vàng.”
Thiên kiêu Linh Dược Sơn nghẹn thở, nhìn ánh mắt uy hiếp của Cố Thanh Phong, chỉ phải nhịn đau đổi bạc thành vàng.
“Ừ trẻ nhỏ dễ dạy, vào đi thôi.” Cố Thanh Phong vui mừng vỗ vai tiểu tử này, ý bảo hắn đi vào đi.
Hắn còn có thể nói gì? Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đợi ra khỏi bí cảnh xem, ngươi chờ đấy.
Thiên kiêu Linh Dược Sơn nuốt giận đi vào.
Lúc này, một vài thiên kiêu của các thế lực khác cũng đến nơi, để tiết kiệm thời gian, Cố Thanh Phong bảo cự long trực tiếp hỏi thăm bọn họ thân thiết một hồi, rồi yêu cầu thù lao.
Những người này đúng là một đám thức thời, không nói hai lời hai tay dâng lên.
Những người đằng sau đều dùng sắc mặt cổ quái nhìn cái cảnh ai ai cũng phải câm nín trước quang môn, ai cũng không phản kháng, đều chủ động giao lộ phí.
Một vài người không đủ tiền, Cố Thanh Phong cho cút xéo luôn.
Vậy cũng tốt cho họ, đến cả một ngàn lượng vàng cũng không lấy ra được, cũng có thể tưởng tượng ra được thực lực kém đến dường nào. Nếu không nhờ Cố Thanh Phong giảm bớt nhiệt độ nung chảy của dung nham, đám người này đã chết trong biển lửa từ lâu rồi. Hiện giờ vẫn còn không biết trời cao đất rộng đòi đi qua ải nữa, đây chả phải tìm chết thì là gì.
Ngay đó, Lý Tiểu Thuý cũng bò lên.
Nha đầu đó cuối cùng cũng không bị liệt mặt nữa rồi. Mà dùng ánh mắt phức tạp đánh giá Cố Thanh Phong, trong đó có kinh ngạc, có nghi hoặc, còn có mừng rỡ, nhiều loại nữa hơn kìa.
Cũng không biết trong đầu đang nghĩ cái gì.
Cố Thanh Phong mỉm cười ngả tay ra trước mặt Lý Tiểu Thuý: “Nể mặt người quen biết, bớt cho ngươi, năm trăm lượng vàng thì đi qua. Tất nhiên nếu ngươi không có tiền, cũng có thể dùng cách khác gán nợ, thí dụ như dùng mồm…”
“Đây.”
Lý Tiểu Thuý dứt khoát lôi ra một ngàn lượng vàng đưa cho Cố Thanh Phong, sau đó đầu không ngoảnh lại đi vào quang môn.
“Ấy, ta đã nói xong đâu, ví dụ dùng mồm nói với ta một tiếng cảm ơn là được.”
Nhưng Lý Tiểu Thuý đã đi vào quang môn từ lâu rồi, chả biết có nghe được câu nói tiếp theo đó không.
Cố Thanh Phong hơi buồn bực, cái cô Lý Tiểu Thuý này chắc chắn nghĩ sai, hiểu lầm ta rồi.
“Ê, các ngươi, có một ngàn lượng vàng thì đi qua, không thì cút xéo, đừng có làm trễ nải thì giờ của ta.”
...
Đợi trải qua ngưỡng cửa một ngàn lượng vàng qua quang môn do Cố Thanh Phong đề ra, vốn cả mấy vạn người xông vào bí cảnh bị loại hẳn chín phần, đúng là tỷ lệ đào thải còn cao hơn cả vùng dung nham.
Hết cách rồi, một ngàn lượng vàng đối với một số kẻ Nội Khí cảnh không phải một con số nhỏ, đặc biệt là khi để tham gia bí cảnh có rất nhiều người đã tiêu sạch gần như toàn bộ tài sản của chính mình, mua đan dược, mua phù triện linh binh thích hợp, cũng chẳng mấy dư tiền, chỉ đành chịu khổ bị loại ra ngoài.
Thật ra Cố Thanh Phong làm vậy cũng để cứu họ, Ngọc Long bí cảnh mỗi lần đều chết rất nhiều người. Hơn nữa đại bộ phận cái chết đều rơi trên người đám tép ranh thực lực chả ra làm sao cả. Với cả hắn đây còn phải lấy cho bằng được Bất Lão đan và Thần luyện chi pháp. Đám người kia cứ biếu không mạng mình như thế, chi bằng cút mau cho khuất mắt.
Ải thứ hai.
Mọi người đi vào một khu rừng. Ở đây núi xanh trùng điệp, quấn quýt lấy mây trắng, bên trong còn có nước chảy róc rách, suối thác uốn lượn, rừng rậm đan nhau. Tất cả cùng nhau tranh đoạt, cùng nhau tường hoà, giống như một bức tranh thuỷ mặc hùng hồn tráng lệ.
“Cảnh sắc đẹp quá.” Một nữ tử bên trong đám người không khỏi thán phục.
“Đã sớm nghe nói cửa ải thứ hai chính là kỳ cảnh của nhân gian, hôm nay được tận mắt chứng kiến đúng là bất phàm.”
“Hừ, cảnh thì đẹp đấy, đáng tiếc lại giấu sát khí bên trong.”
Chính lúc mọi người còn đang xì xào to nhỏ cảm khía, giọng nói của tinh linh thủ hộ bí cảnh lần nữa từ bên trong cõi bí ẩn nào đó truyền đến.
“Khảo nghiệm ải thứ hai chính là năng lực cảm biến của linh hồn các ngươi, trong này có một trăm luồng linh dẫn, ẩn giấu ở trong mọi ngõ ngách. Linh dẫn mờ ảo, chỉ có kẻ có sức mạnh linh hồn mạnh mẽ mới có thể cảm nhận được vị trí của chúng. Kẻ nào có được linh dẫn liền có thể đi qua quang môn, bước vào ải tiếp theo.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất