Chương 214: Hậu Duệ Đan Vương (2)
Cố Thanh Phong cũng không phải đang giả bộ, hắn thật sự không kinh ngạc, không phải chỉ là hậu duệ của Đan vương thôi sao? Hắn còn là thần đây. “Ngươi không kinh ngạc chút nào sao?” Lý Tiểu Thúy rốt cục vẫn không nhịn được, phải hỏi câu này.
Cố Thanh Phong kinh ngạc nhìn Lý Tiểu Thúy: “Điều này có gì phải kinh ngạc? Không phải chỉ là hậu nhân của Đan vương thôi sao, ta còn là con cháu của Viêm Hoàng, truyền nhân của rồng, người tiếp nối chủ nghĩa khoa học xã hội đây, ta có kiêu ngạo đâu?”
Lý Tiểu Thúy tuy rằng không hiểu Cố Thanh Phong đang nói cái gì, nhưng tóm lại bây giờ cô cũng không nói nên lời.
Sau khi im lặng hai giây, Lý Tiểu Thúy lại nói: “Cho nên ngươi phải hiểu rằng chỉ khi hai người chúng ta hợp lực mới có thể lấy được truyền thừa chân chính.”
“Được, hiểu rồi, cho nên ta muốn vào trước một mình xem thử.”
Lý Tiểu Thúy sững sờ một lúc rồi tái mặt kinh sợ: “Ngươi không được thử, văn bia phải bị xóa bỏ hoàn toàn ngay lập tức để ngụy tạo việc đã lĩnh hội xong, một khi dây dưa hoặc chỉ xóa một phần văn tự cũng sẽ bị hiểu nhầm là đang phá hoại, truyền thừa sẽ tự động hủy diệt đấy, Linh hồn lực của một người cấp Tông sư chưa đủ đâu.”
Cố Thanh Phong cảm thấy Linh Hồn lực của mình đã vượt qua Hóa Long cảnh, nghĩ thầm, nếu cấp bậc Linh Hồn lực này còn chưa đủ, vậy thì thế gian này chắc không ai đủ khả năng rồi.
Lúc đó chỉ sợ Lý Thiên Nhận cũng không ngờ rằng rõ ràng Linh Hồn lực của hắn lúc đó chỉ mới đạt cấp Tông sư, bây giờ chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủi linh hồn đã vượt qua nhiều cấp, đạt đến cảnh giới bất khả xâm phạm, hoàn toàn trái với lẽ thường.
“Ngươi cho rằng ta ngốc vậy sao, ngươi là hậu duệ của Đan vương, chắc chắn mục đích của ngươi là lấy được truyền thừa, khôi phục lại vinh quang cho gia tộc, nếu ta và ngươi cùng vào, không biết chừng ngươi sẽ dùng thủ đoạn nào đó để độc chiếm truyền thừa.”
Lý Tiểu Thúy cắn răng nói: “Mục đích của ta vốn dĩ không phải là Bất Lão đan và Luyện Thần pháp. Hai cái này cho ngươi hết.”
“Vậy mục đích của ngươi là gì? Chắc ngươi sẽ không nói chỉ đơn thuần là niềm vui được giúp đỡ người khác, giúp ta lấy được truyền thừa đấy chứ?”
“Không sai.” Lý Tiểu Thúy bình tĩnh nói.
Cố Thanh Phong liếc cô một cái, quay đầu không nói một lời đi về phía cổng ánh sáng.
Lý Tiểu Thúy quá sợ hãi: “Đợi một chút, ta không có lừa ngươi, mục đích thật sự của ta là muốn làm cho truyền thừa xuất thế, dùng việc này chứng minh với thiên hạ rằng thế gian này có tồn tại Bất Lão đan, có tồn tại Luyện Thần pháp, còn việc ai lấy được truyền thừa ta không quan tâm, ta chỉ muốn xứng danh với tổ tiên mà thôi!”
Cố Thanh Phong dừng bước, nhìn Lý Tiểu Thúy hỏi với vẻ mặt hoài nghi: “Tổ tiên ngươi đều là đệ nhất luyện đan, còn cần chứng minh cái rắm gì?”
Lý Tiểu Thúy cười khẩy một tiếng, mở miệng nói: “Đúng là trăm năm trước ông ấy là đệ nhất luyện đan, có điều… Ông ấy đã chết rồi! Mấy tên tiểu nhân dối trên gạt dưới bắt đầu thi nhau xuất hiện!
Năm đó, khi ông ấy vẫn còn sống, không một ai dám nói lời này, nhưng từ sau khi ông ấy chết đi, xây dựng Ngọc Long bí cảnh, những thiên kiêu từ thế hệ này qua thế hệ khác đều không thể lĩnh hội được phương pháp thần luyện Nhập Môn Thiên, cho nên có người bắt đầu hoài nghi tính chân thực của phương pháp thần luyện, thậm chí là hoài nghi tính chân thật của Bất Lão đan!”
Cố Thanh Phong nghe vậy thì nhíu mày, cái này hắn có thể hiểu, và ở thời hiện đại cũng có chuyện như vậy, ví dụ như Lý Tiểu Long năm đó, khi còn sống đã dùng chính thực lực của bản thân để làm rạng danh công phu, nổi danh khắp thế giới, nhưng dần dần, thời gian trôi đi, rất nhiều người luyện võ đã dám đứng ra nói Lý Tiểu Long không thể chiến đấu, anh ta chỉ là một ngôi sao hành động, đều là những động tác võ thuật lạ mắt và không thực tế.
Việc này quả thực cũng rất thái quá.
Vào thời điểm năm đó, địa vị của người Hoa trên thế giới này thế nào không cần phải nói thêm làm gì, nếu những động tác võ thuật của Lý Tiểu Long thật sự lạ mắt và không thực tế, thì dưới tình huống bị kỳ thị như vậy, sao anh ta có thể trở nên nổi tiếng nếu thật sự không có bản lĩnh?
Quả thực không sai, lúc còn sống thì không ai dám chọc, nhưng qua đời, thì cả một đám nhảy ra hót.
Cũng giống như Lữ Bố sau khi chết, rất nhiều võ tướng chẳng có chút danh tiếng gì trong lịch sử đứng ra dám tự xưng là hơn Lữ Bố.
“Bất Lão đan thật sự tồn tại, năm đó có người từng dùng qua, và đúng là tuổi thọ kéo dài hơn thật, như vậy còn ai có thể nghi ngờ?” Cố Thanh Phong nói với vẻ hoài nghi.
“Ha ha.” Lý Tiểu Thứ lại cười khẩy lần nữa, khuôn mặt cô xuất hiện nụ cười mang vẻ oán hận: “Người ta có miệng của người ta, một khi môi trên môi dưới của họ chạm nhau, thì sự thật gì cũng có thể bóp méo, đúng là Bất Lão đan có tồn tại thật, nhưng ngươi biết mấy người đó nói thế nào không?
Bọn họ nói là luyện Đan vương không hề dựa vào phương pháp thần luyện để chế Bất Lão đan, mà là vô tình may mắn tìm được bảo vật huyền thoại có thể giúp gia tăng tuổi thọ của trời đất trong truyền thuyết, Thái Tuế ngàn năm! Sở dĩ Bất Lão đan có thể làm trái với đạo lý trời đất, gia tăng tuổi thọ của con người, tất cả đều là dựa vào công hiệu của Thái Tuế ngàn năm, chứ không hề có liên quan gì tới phương pháp Thần luyện do Đan vương sáng tạo, thậm chí còn nói phương pháp Thần luyện chẳng qua cũng chỉ là một âm mưu.