Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 227: Các Ngươi Làm Như Vậy Khiến Ta Trông Giống Phản Diện Lắm! (1)

Chương 227: Các Ngươi Làm Như Vậy Khiến Ta Trông Giống Phản Diện Lắm! (1)

Cố Thanh Phong dừng lại trước mặt Lệ Thiên Nhận, bình tĩnh nói: “Tiểu Lệ à, ta không biết rốt cuộc ngươi là người như nào, cũng không biết cuối cùng ngươi có kế hoạch thế nào, có điều ta biết một chuyện rất nhỏ.” Bỗng nhiên, Cố Thanh Phong khẽ khom người, đến gần vành tai của Lệ Thiên Nhận nhẹ giọng nói: “Đó chính là, ngươi chọc nhầm người rồi.”
“Cho nên, vĩnh biệt nhé, hi vọng kiếp sau ngươi có thể nhớ chút gì đó.”
Giọng nói lạnh lùng lại như tiếng sấm rền mạnh mẽ nổ vang một tiếng trong lòng Lệ Thiên Nhận.
Bị nỗi kinh hoàng giữa sự sống và cái chết nuốt chửng, hắn ta điên cuồng vũng vẫy run rẩy, nhưng mà mọi chuyện đã không còn cách vãn hồi, mưu kế của hắn ta, mối thù của hắn ta, dã tâm của hắn ta, tất cả của tất cả mọi chuyện đều kết thúc tại đây rồi.
Cố Thanh Phong nhẹ nhàng giơ nắm đấm lên, nhắm chuẩn vào đỉnh đầu của Lệ Thiên Nhận.
“Không được giết chàng!” Một tiếng thều thào thảm thiết như tiếng đỗ quyên khạc ra máu vang lên từ sau lưng Cố Thanh Phong.
Là Hồ ly tinh.
Cố Thanh Phong khẽ nghiêng đầu, chỉ thấy được Hồ ly tinh đang lê cơ thể đầy máu bụi, khó khăn bò về phía hắn.
Bàn tay trắng nõn bị máu tươi nhuộm đỏ một màu, móng tay bấu chặt vào mặt đất, kéo lê cả cơ thể, nhìn như mấy con côn trùng đang động đậy di chuyển.
Cố Thanh Phong có hơi ngạc nhiên, không ngờ rằng một con hồ ly tinh đã bị trọng thương còn có thể cử động được dưới áp lực từ linh hồn của hắn, mặc dù nói phần lớn áp lực đều đè hết lên người Lệ Thiên Nhận rồi, nhưng số áp lực nhỏ còn lại cũng không phải thứ áp lực một vị tông sư đã trọng thương có thể chịu nổi.
Hồ ly tinh lại có thể di chuyển một cách khó khăn được, nhưng nghĩ lại mới thấy, trong cơ thể mềm yếu này rốt cuộc có một loại tín niệm cỡ nào đang thôi thúc cô ta.
Khi niềm tin của một người đạt cực điểm, linh hồn của người đó cũng tự nhiên sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Lệ Thiên Nhận nhìn Hồ ly tinh nhếch nhác, chớp mắt vành mắt liền đỏ lên, trong mắt hiện lên đầy tia máu, cơn giận khiến hắn ta cố gắng gồng mình thúc đẩy thêm cực hạn.
“Nàng đừng có qua đây! Mau chạy đi! Cút đi!” Lệ Thiên Nhận trầm giọng hét lớn.
Mắt hồ ly tinh ngấn lệ, nhưng trong đó cũng tràn đầy ý chí quyết tuyệt: “Không! Ta tuyệt đối sẽ không để chàng lại một mình.”
Nàng ta vẫn tiếp tục khó khăn bò về phía trước, phía sau hằn lên một đường dài màu đỏ máu.
“Hời.” Cố Thanh Phong cảm thán một tiếng, lấy tay đập lên mặt: “Giờ các ngươi đang diễn vở kịch tình thâm giữa gió lốc bão bùng đấy hả?”
“Có nhầm không vậy các vị! Các ngươi có biết các ngươi làm như vậy, trông ta rất giống một tên phản diện cực tàn ác á! Ta đúng là lạy luôn, rõ ràng người bị hại là ông đây, các ngươi lừa gạt ta, lợi dụng ta, thậm chí còn định ép ta luyện hoá Bất Lão đan, sau đó còn giả mạo ta để được một chữ sánh ngang vương. Mặc dù các ngươi không đạt được như nguyện vọng, nhưng cũng là do ta đủ mạnh mà, lẽ nào mạnh cũng là sai sao? Các ngươi có cần diễn tới vậy không? Ta vốn là người lương thiện á, giờ bị các ngươi làm cho không biết phải làm sao đây.”
“Cầu…cầu xin ngươi…đừng giết chàng ấy, chàng ấy chỉ muốn báo thù, từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến hại ngươi, nếu như ngươi nhất định phải giết, vậy thì giết ta đi.”
Lúc này Hồ ly tinh đã bò đến bên chân Cố Thanh Phong, nàng ta đau đớn ngẩng đầu, đau khổ van xin.
“Không! Nàng đừng cầu xin hắn, người nào làm người đó chịu, tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối đều do một mình ta lên kế hoạch, muốn giết cứ giết ta đi!” Lệ Thiên Nhận phùng mang trợn má lên hét.
Trước giây phút sống còn này, Lệ Thiên Nhận cũng không còn cách nào nhịn xuống tình cảm đã giấu diếm bây lâu nữa, vào lúc này, như một con đập lớn chảy xiết, thổ lộ hết toàn bộ ra ngoài.
“Cái con mịe chúng bay!” Cố Thanh Phong liền nổi cáu nói: “Mả cha, hai đứa đang đóng phim bi có phải không? Vẫn chưa xong phải không? Có phải chốc nữa hai đứa bay còn phải mỗi đứa lết thêm mấy bước, sau đấy nắm lấy tay nhau, liều mạng cũng phải chạm được vào người kia, cuối cùng đột nhiên tắc cmn thở, tay rơi xuống đất, không chạm được vào nhau nữa, từ đó khoảng cách giữa hai ngón tay của tụi bay có mấy cm thôi trở thành khoảng cách mãi mãi chia xa đôi ta phải không? Thôi được, nếu hai đứa tụi bay đều muốn chết, vậy ông đây chiều chúng bay, tiễn các ngươi cùng lên đường, đến Hoàng Tuyền mà làm một đôi uyên ương khổ tình đi!”
Vừa mới nói xong câu này, bỗng nhiên Cố Thanh Phong nghệch cả ra, lời thoại này sao nghe quen quá vậy?
Bỏ đi, mặc kệ đi, giết hết đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Cố Thanh Phong liền ra tay luôn.
Lúc này, tự nhiên cảm thấy quần có hơi bị tuột xuống dưới.
Cúi đầu xuống, thì ra là Hồ ly tinh một tay túm chặt lấy góc quần của hắn.
“Cầu xin ngươi đừng giết chàng…ta nguyện dùng báu vật của Hồ tộc, đổi lấy một mạng của chàng! Trước đây màn sáng đen đưa ngươi đến đây chính là sức mạnh từ bảo vật của Hồ tộc, dù là cường giả Hoá Long cũng không thể phá vỡ được, có thể thấy không phải dạng vừa!”
Khoé miệng Cố Thanh Phong khẽ giật, để lộ ra hàm răng trắng sáng: “Sau khi ta giết các ngươi, bảo vật vẫn sẽ là của ta, ngươi lấy đồ của ta đổi lấy mạng của hắn ta hả? Nói đùa cái kiểu gì vậy?”
“Trừ bảo vật ra, ta vẫn còn một bí mật khác nữa! Một bí mật liên quan đến việc thành thần! Chỉ cần ngươi tha cho chàng, ta sẽ nói ngươi biết ngay!” Hồ ly tinh vội vàng nói.
Cố Thanh Phong bật cười, bí mật để thành thần á? Ta, ông nội ngươi là thần đây…ấy, không đúng, hình như vẫn chưa nhể?
Vãi beep! Xém chút nữa thì quên, vẫn chưa thành thần thật sự.
“Nói nghe thử coi.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất