Chương 230: Xây Dựng Đại Quân Yêu Ma (1)
Tô Mị đau lòng mà nhìn Khưu Thiên Nhận trong hình hài như ma điên một cái, âm trầm nói: “Thực ra trước đây chàng không phải như vậy, trước đây chàng rất thích cười, cũng rất ấm áp, nhưng sau khi chuyện ở Linh Dược sơn xảy ra, chàng đã hoàn toàn thay đổi, biến thành một cỗ máy chỉ biết báo thù, lại cộng thêm với những gì được gia tộc dạy dỗ từ nhỏ, khiến chàng luôn luôn coi Khưu Ngọc Long là vinh quang, từ đó chàng sống chỉ vì hai chuyện, báo thù và khôi phục lại vinh quang của gia tộc, vì tiên tổ chứng minh danh tiếng. Nhưng mà Linh Dược sơn thế lớn, còn có được cường giả Hóa Long cảnh, hơn nữa còn sở hữu nhiều đan dược, phía sau còn có mối liên hệ lợi ích vô cùng lớn và phức tạp, loại thế lực to lớn như vậy không phải thứ dựa vào sức của một người có thể lật đổ được, cho nên chàng mới muốn làm kẻ sánh ngang vương, hi vọng có thể mượn sức mạnh của vương triều Đại Viêm, tiêu diệt Linh Dược sơn! Nhưng… bây giờ chàng đã biết được chân tướng, tất cả đều chỉ là giả, Khưu Ngọc Long là một tên lừa đảo, điều này làm sao mà chàng tiếp nhận nổi đây? Người mình từng tôn thờ kính phục nhất lại là đầu sỏ trong tai họa diệt vong của toàn tộc! Chấp niệm để chàng tiếp tục sống đã không còn nữa rồi.” Tô Mị sau khi nói xong, bèn không nói gì thêm nữa, chỉ là ngây ngốc ngồi nhìn Khưu Thiên Nhận.
Cố Thanh Phong nghe xong cũng không nhịn được mà có chút cảm thán: “Hư danh hại người ha.”
Chỉ vì một cái danh Thiên hạ đệ nhất luyện đan sư, Khưu Ngọc Long không những hiến tế tính mạng của chính mình, còn có tính mạng của toàn gia tộc, cùng với một số người tử nạn vì truy cầu Bất Lão đan.
“Vậy ngươi thân là yêu ma, vì cớ gì lại muốn giúp đỡ hắn ta?” Cố Thanh Phong đột nhiên nghĩ tới câu hỏi này, trong câu chuyện vừa rồi hình như không có bóng dáng của Tô Mị.
Tô Mị lúc này gần như không còn nỗi sợ phải chết nữa, hoặc cũng có thể nói, khi nàng ta nhìn thấy trạng thái này của Khưu Thiên Nhận, lòng của nàng hình như cũng đã chết rồi.
Giống như xuất gia tu hành, không còn để ý đến chuyện gì nữa.
Giọng nói bay xa cùng suy nghĩ của nàng ta, trở nên thoắt ẩn thoát hiện: “Ta vốn là công chúa của Thanh Khâu hồ tộc, khi còn nhỏ vì ham chơi mà lén lút trốn ra ngoài…”
“Đợi một chút!” Cố Thanh Phong đột nhiên cắt ngang: “Ngươi đừng nói, để ta đoán thử coi sao, có phải sau khi ngươi ra ngoài gặp phải nguy hiểm, cơ thể bị trọng thương phải biến về nguyên hình, sau đó được Khưu Thiên Nhận hồi còn nhỏ cứu giúp, hắn ta tâm tính thiện lương, nuôi dưỡng ngươi một thời gian dài, giúp ngươi trị thương. Rồi sau đó nữa ngươi vì tiếp xúc lâu ngày liền nảy sinh tình cảm với hắn ta, nhưng bởi vì ngươi cứ mãi không chịu về nhà, phía bên Hồ tộc vẫn luôn phái người đi tìm ngươi, kết quả phát hiện ra người bị người ta nuôi dưỡng, Hồ tộc đại nộ muốn ngay lập tức tiêu diệt Khưu gia, nhưng ngươi đau khổ van xin, cuối cùng Khưu gia không sao, ngươi cũng trở về với tộc mình.”
Tô Mị nghệt mặt ra, sau khi ngơ ngác rất lâu mới nói: “Làm sao mà ngươi biết được?”
“Bởi vì phim truyền hình đều diễn như vậy hết á. Chẳng qua điều này cũng là lẽ đương nhiên thôi, ngươi ngày nào cũng ru rú trong gia tộc của ngươi, nhất định sẽ hướng về thế giới hoa mỹ của nhân loại, hơn nữa ngươi thân là yêu ma dám một mình chạy ra ngoài, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta trảm ma trừ yêu, trong tình cảnh người bị đánh về nguyên hình, cùng lắm cũng chỉ có hai trường hợp thôi, một là đen đủi bị người ta lóc thịt lột da, hai là gặp được một người yêu thích động vật nhỏ, giúp ngươi dưỡng lại thân thể. Ngươi thì khá là hên, gặp được vế thứ hai. Cộng thêm năm đó ngươi còn nhỏ tuổi, tâm tư đơn thuần, loại ân nghĩa cứu mạng này rồi còn vớ được một chàng soái cưa, nhất định là chỉ có dùng thân báo đáp thôi. Ta nói có đúng không?”
“Ngươi ngươi ngươi…ngươi rốt cuộc là loại người gì vậy?” Tô Mị vốn lòng lạnh như nắm tro tàn bị Cố Thanh Phong nói cho toàn thân kinh ngạc.
Cố Thanh Phong khẽ cười một tiếng: “Ta chỉ là một người bị phim truyền hình đầu độc mà thôi. Ngươi đừng vội ngạc nhiên sớm vậy, ta còn chưa nói xong mà. Sau khi ngươi về lại gia tộc, cơm không ăn nước không uống, qua một khoảng thời gian sau, lại âm thầm trốn ra tìm đến Khưu Thiên Nhận, kết quả vừa trùng hợp gặp phải sự kiện Khưu gia bị Linh Dược sơn tiêu diệt, sau đó ngươi cứu Khưu Thiên Nhận, có phải vậy không?”
“Phải.” Tô Mị đã hồn lìa khỏi xác rồi, ngây ngốc nói: “Có điều không phải trùng hợp, ta ở nhà chàng mấy ngày rồi mới xảy ra chuyện đó.”
“Đừng có bắt bẻ mấy chi tiết nhỏ đó nữa, ta nói mà, tại sao cả nhà Khưu gia bị bắt hết, nhưng lại chỉ có mình tên nhóc Khưu Thiên Nhận trốn được, nhất định có người giúp đỡ.”
Loại cảm giác đoán trúng mọi tình tiết khiến Cố Thanh Phong cảm thấy thích chí: “Sau đó nữa hai người các ngươi mai danh ẩn tích, ngươi vì tình yêu mà buông bỏ thân phận công chúa Hồ tộc, Khưu Thiên Nhận cũng thay đổi danh tính của mình, chuẩn bị báo thù, bởi vì gia tộc đại biến, Khưu Thiên Nhận không còn tâm tình yêu đương, tấm lòng khờ dại của ngươi hắn ta liền xem như không thấy. Theo như phát triển tình tiết trong phim, hai người các ngươi không lâu sau sẽ gặp phải một tên phản diện vô cùng tà ác, sau đó dưới tình thế sinh tử, ngươi xả thân tương cứu, cảm hoá được nam chính, nam chính cuối cùng cũng dám đối diện với tình cảm của chính mình, hiểu được không thể chỉ sống trong thù hận được, cuối cùng hào quang nam chính bộc phát, đánh bại phản…”
Nói một hồi, Cố Thanh Phong đột nhiên dừng lại, hình như nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt khó ở giống như ăn phải shit vậy đó.
Cho nên nói là, mình thế này là lấy phải kịch bản của phản diện hả?
Cái quần ý! Phản diện thế mà mình á hả?!