Chương 229: Thảm Kịch Khưu Gia
“Ha ha…” Khưu Thiên Nhận bắt đầu cười thảm thiết: “Đây có lẽ chính là số mệnh rồi, cũng may truyền thừa đã xuất thế, ngày sau người đời cũng đã biết được Bất Lão đan có thật, cũng coi như chứng minh cho tổ tiên rồi.” “Không! Ta không muốn chàng chết!” Hồ ly tinh cũng lệ hoen bờ mi nói.
“Cái đó…cho xin phép chen miệng cái.” Cố Thanh Phong bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang mạch cảm xúc của hai người, nói với Khưu Thiên Nhận: “Thực ra ngươi cũng không cần chứng minh cho tổ tiên ngươi chi, bởi vì trên thế gian này vốn đã chẳng tồn tại cái gọi là Bất Lão đan rồi, đều là những thứ lừa người thôi.”
Khưu Thiên Nhận nghệch cả người, sau đó liền nổi giận: “Cố Thanh Phong! Ngươi có được truyền thừa của tiên tổ, lại dám sỉ nhục người! Ngươi là cái đồ tiểu nhân!”
“Chậc chậc chậc, lại một tên fan cuồng bị tẩy não nữa, hôm nay đành phải cho ngươi chết cho rõ ràng.” Cố Thanh Phong vừa nói, vừa lấy ra quyển trục Thiên Ma.
“Nè, cái này được nổi danh là Thần luyện chi pháp đó, ngươi mở ra đọc là biết liền.”
Soạt!
Cố Thanh Phong uy phong lẫm liệt mở toang quyển trục ra, để cho hai người kia coi.
Hắn cũng chẳng sợ bọn họ học mất phương pháp hiến tế tuổi thọ, bởi vì không có quyển trục Thiên Ma làm chất dẫn, hoàn toàn không thể liên kết được với Thọ chi Thiên Ma.
Hai người đều bị Thần luyện chi pháp thu hút ánh nhìn, đồng thời nhìn qua.
Một khắc sau.
Sắc mặt của Khưu Thiên Nhận đột nhiên trắng bóc, giống như trong giây lát bị người khác rút hết máu toàn thân, không chỉ như vậy, dường như xương cốt toàn thân cũng bị lóc mất.
Hắn ta không thể tiếp tục chống đỡ được nữa, trực tiếp quỳ luôn xuống mặt đất.
Biểu cảm ngơ ngác, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không…không thể nào! Sao có thể như thế được! Tiên tổ là thiên hạ đệ nhất luyện đan sư mà! Khưu gia của chúng ta là luyện đan thế gia đứng đầu thiên hạ! Là giả! Tất cả đều là giả hết! Ha ha ha…”
Khưu Thiên Nhận bắt đầu điên cuồng cười một cách kì quái, chỉ là cứ cười rồi cười, nước mắt cũng trào ra.
“Thì ra thứ ta theo đuổi cả một đời, vậy mà…tất cả đều là giả thôi! Tại sao lại như vậy chứ? A a a!” Khưu Thiên Nhận điên cuồng dùng nắm đấm nện xuống mặt đất, một đấm hai đấm…cho dù da thịt đều bị rách nát hết ra rồi, cho dù máu tươi tưới đẫm một vùng, để lộ ra một lớp sương trắng ởn, hắn ta cũng không hề dừng lại.
Mặt đất hình thành một cái lỗ nhỏ, bên trong có máu và nước mắt trộn lẫn với nhau.
Giây phút ấy, hắn ta giống như phát điên rồi vậy, vừa khóc rồi lại vừa cười, miệng không ngừng lặp đi lặp lại vài câu: “Giả cả! Tất cả đều là giả thôi! Phụt…”
Khưu Thiên Nhận khí nóng công tâm, bắt đầu không ngừng nôn ra máu.
Tô Mị đau lòng nhìn hắn ta, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra nổi một từ.
Cái cảm giác niềm tin của mình bị phá vỡ, so với chết còn khiến người ta khó chịu hơn.
Cố Thanh Phong khẽ nhướng nhẹ mày, trong lòng thầm nói có cần đến mức đó không? Hư danh thôi mà, lại còn không phải hư danh của mình nữa, có cần nghiêm trọng đến mức vậy không trời?
Tô Mị đứng bên cạnh có thể nhìn ra nghi ngờ của Cố Thanh Phong, không nhịn được mà nhẹ nhàng giải thích: “Thứ chàng buồn không phải chỉ có hư danh, còn có mạng sống của toàn tộc chàng, năm đó sau khi Khưu Ngọc Long chết, vô số người xông vào bí cảnh Ngọc Long, nhưng toàn bộ đều bị giết hại, lâu dần sau này, những người có mưu đồ khác liền đánh chủ ý lên Khưu gia. Bọn chúng cho rằng Khưu gia nhất định đang giấu Bất Lão đan, cùng với toàn bộ Thần luyện chi pháp, bí cảnh Ngọc Long chỉ là thứ che mắt mà thôi. Dù sao làm gì có vị tổ tiên nào không bằng lòng để lại di sản của mình cho hậu nhân chứ? Cũng bắt đầu từ lúc đó trở đi, Khưu gia đứng trên đỉnh cao năm đó không ngừng bị người khác truy sát, những vị khách từng là bằng hữu tốt của Khưu gia chỉ vì Bất Lão đan mà trở thành kẻ địch, năm đó bọn họ có bao nhiêu khát vọng muốn giao thiệp tốt với Khưu gia, sau này lại có bây nhiêu ham muốn muốn hãm hại Khưu gia. Vẫn may Khưu gia vẫn còn mấy phần thực lực, mặc dù đã có không ít người phải chết, nhưng cuối cùng cũng không bị chặt đứt nguồn căn, bọn họ bắt đầu ẩn cư, từ đó trốn tránh được kẻ thù. Nhưng mặc dù thiên hạ rộng lớn, nhưng cũng không thể lớn bằng dục vọng lòng người, sau nhiều năm lẩn trốn, Khưu gia vẫn bị người ta phát hiện ra. Mà người phát hiện ra bọn họ, chính là Linh Dược Sơn!”
“Linh Dược Sơn?!” Cố Thanh Phong có chút ngạc nhiên: “Đan Vương cổ thần của Linh Dược Sơn không phải đã nói Thần luyện chi pháp là giả rồi sao? Sao lại vẫn tham gia vào vậy?”
Nhắc đến Linh Dược Sơn, trong mắt Tô Mị liền xoẹt qua một tia hận ý: “Đan vương cổ thần cũng chẳng phải thứ gì tốt lành, hắn ta một mặt mở miệng ra nói Thần luyện chi pháp là hàng giả, trong bóng tối lại âm thầm tích cực nhất lật tung ba thước đất lên để tìm Khưu gia! Mục đích hắn ta nói Thần luyện chi pháp là hàng giả, một mặt là để đạp lên Khưu Ngọc Long thượng vị, một mặt khác để lừa người trong thiên hạ, để những kẻ khác từ bỏ việc tìm Khưu gia, một mình hắn ta sẽ có thể kiếm lời. Sự thật chính là như vậy, cũng chính vì thế mà Linh Dược Sơn tìm được Khưu gia, bởi vì có rất nhiều người tin lời hắn ta là Đan vương, cộng thêm việc Khưu gia lẩn trốn khá tốt, nên đại đa số bọn chúng đều đã từ bỏ, chỉ có mình Linh Dược Sơn, chừa từng dừng lại, tìm kiếm không ngừng nghỉ đến mười mấy năm!”
“Vãi cả beep! Cái tên cổ thần này cũng này nọ quá ha!” Cố Thanh Phong ngạc nhiên nói: “Rồi sau đó thì sao?”
“Sau đó người của toàn bộ Khâu gia đều bị bí mật bắt đi, chịu vô số loại dày vò vô nhân tính, ép cung về Bất Lão đan và Thần luyện chi pháp! Chỉ có chàng thoát được một kiếp!”