Chương 232: Triệu Hồi Thiên Ma (1)
“Hiểu…hiểu rồi ạ, thưa chủ nhân.” Hai người ngượng nghịu mở miệng đáp. Rõ ràng là vẫn chưa quen với thân phận mới này, nhưng sức mạnh của lời thề lúc nào cũng nhăm nhe quấn lấy bọn họ, khiến cho bọn họ không thể không phục tùng.
“Được rồi, hai người các ngươi đi đi.”
“Rõ, chủ nhân.”
“Ài đợi một chút, con nhỏ kia, Tô Mị, mau đưa cái gì mà bảo vật Hồ tộc với bí mật thành thần của ngươi ra cho ta.”
Tô Mị nhanh chóng lấy một viên ngọc châu màu đen tôn kính dâng lên cho Cố Thanh Phong.
“Đây là bảo vật của Hồ tộc, Thiên hồ chi đồng, Linh binh thiên giai thượng cấp, sở hữu thuộc tính không gian hiếm có, người sở hữu có thể xé rách không gian dịch chuyển tức thời, còn có thể tạo thành màn chắn không gian, là một bảo vật dùng để chạy trốn và phòng ngự.”
Cố Thanh Phong nhận lấy viên ngọc hỏi: “Nếu Thiên hồ chi đồng mạnh như vậy, vừa rồi tại sao hai người các ngươi không dùng nó để chạy thoát đi?”
“Thiên hồ chi đồng cần có thời gian nạp năng lượng, lúc trước dịch chuyển từ xa đến, cộng thêm phải dùng làm màn chắn để đỡ lấy Hóa Long cảnh nên dã dùng gần hết sức mạnh không gian trong nó rồi, cho nên trong một thời gian ngắn không thể sử dụng được lần nữa. Nó có thể tự động nạp lại năng lượng không gian từ tự nhiên, đại khái cần phải sạc khoảng ba ngày thì nạp đầy, đến lúc đó sẽ có thể sử dụng thêm lần nữa.”
Cố Thanh Phong gật đầu, thế này mới đúng chứ, nếu viên ngọc này có thể sử dụng tuỳ ý, phải nói là còn lỗi hơn cả quả Di hình hoán ảnh của Ảnh yêu.
Có điều cho dù có khống chế giới hạn như vậy, thì nó cũng đủ ghê gớm rồi, không hổ là Linh binh thiên giai thượng cấp.
“Vậy bí mật thành thần thì sao?”
“Tổ tiên của Hồ tộc bọn ta từng là một vị thần, tổ tiên từng để lại bí mật thành thần ở tổ địa Hồ tộc, mà Thiên hồ chi đồng là chìa khoá để mở cánh cửa đến tổ địa.”
“Ngươi đã có chìa khoá trong tay rồi, lẽ nào chưa từng đến đó xem qua sao?”
“Vào không được thôi.” Tô Mị lắc đầu nói: “Tổ tiên từng nói, không thể nhìn thẳng vào thần, thần vật cũng như vậy, mà trong tổ địa có tồn tại thần vật, nếu như linh hồn còn chưa đạt đến cảnh giới có thể nhìn thấy thần không hư, nếu tiến vào sẽ chết.”
“Thấy thần không hư!?” Cố Thanh Phong ngay lập tức giật thon thót, thế này con mẹ nó chẳng khác nào chuẩn bị cho hắn còn gì?
Xem ra sinh ra là để hắn thành thần ha!
“Được rồi, hai người các ngươi đi làm việc đi.”
Cố Thanh Phong đuổi hai người kia đi xong, liền phát động cảm thụ linh hồn, phát hiện xung quanh diện tích trăm dặm không còn ai nữa, lúc này mới không nhịn được nữa mà lấy quyển trục Thiên ma ra.
Hắn xoa xoa tay, biểu cảm cùng lời nói hết sức hưng phấn.
Thực ra hắn đợi giây phút này rất lâu rồi, nếu như không phải giữa đường xảy ra chút chuyện tạo drama, hắn sớm đã con mẹ nó triệu hồi Thiên ma trường sinh rồi.
Bây giờ đến làm vương gia hắn cũng không vội làm nữa rồi, chỉ một lòng muốn nhìn thử phong thái của Thiên ma.
Hắn sốt sắng mở quyển trục ra, trải ngang nó xuống nền đất, sau đó dựa theo những bước hướng dẫn viết bên trên và sức mạnh linh hồn kích hoạt trận pháp hiến tế, miệng không ngừng lẩm bẩm, niệm theo thần chú.
Nhịp điệu của thần chú kia vô cùng kì lạ, giống như những âm thanh quái dị mà một con người bình thường không thể nào phát ra được, cùng với tiếng niệm thần chú càng lúc càng nhiều của Cố Thanh Phong, trong thế giới vô hình của những linh hồn trong gương dần dần phát ra những âm thanh ù ù, âm thanh đó nghe giống như tiếng hỗn tạp của rất nhiều vật thể hợp lại với nhau.
Ban đầu yếu ớt tựa như tiếng nước rơi xuống nền đất, nhưng sau đó, âm thanh mỗi lúc một vĩ đại hùng tráng hơn, dường như đến từ thế giới ngoài chín tầng mây, vang đến khắp trời đất, tà ác, kì dị, chiếu rọi nhân tâm…
Dần sau đó, chỉ có một mình Cố Thanh Phong có thể tự mình có thể cảm nhận rõ ràng được, một luồng ý chí cực lớn khó có thể diễn tả được, không thanh không tức mà chầm chậm giáng lâm.
Cỗ ý chí to lớn đó đến trời đất cũng không thể dung nạp được, dù chỉ vẻn vẹn có một phần nhỏ của nó, cũng có thể khiến mọi thứ như đã bị bơm căng phồng.
Cố Thanh Phong ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lúc này trong bán kính ngàn dặm trên trời không một đám mây, một vùng sáng trong, nhưng chỉ có một mình hắn biết, có một sự tồn tại chí cao vô thượng đang đưa mắt nhìn xuống tầng tầng lớp lớp màn chắn của thế gian, bước vào nơi này.
Cố Thanh Phong bắt đầu phấn khích.
Nhìn màn lên sàn của người ta đi, cảm giác này, Thiên ma lời thề cái đíu gì, đúng là rác rưởi.
Má ơi, Thiên ma trường sinh xuất hiện rồi.
Hoặc có thể nói là thứ xuất hiện cũng chỉ vỏn vẹn là một góc nhỏ của người ta mà thôi.
Vị đó là sự tồn tại không thể nào hình dung được cũng không thể nào gọi tên được, hắn ta giống như vị thần đế đứng trên nhân gian, lại giống như ma đầu lật trời đổ đất, dường như tồn tại ở khắp mọi nơi, lại giống như căn bản không phải một dạng tồn tại.
Loại cảm giác đó chính là giống với không khí, có mặt ở khắp đất trời, nhưng lại bị con người lơ đi sự tồn tại.
Cố Thanh Phong vô thức sử dụng Phá vọng chi đồng, ngay lập tức con ngươi hắn ngập tràn ánh sao, nhìn về phía bóng đổ của Thiên ma trường sinh.
Chứng kiến qua vô số bí mật thần kì cùng phép huyền ảo hay vòng lặp sinh diệt, cùng với ma khí vô cùng vô tận, gần như trên thân thể đó đã tồn tại vô hạn sinh lão bệnh tử của vô số kiếp người, những mảnh đời ngắn ngủi.
“Nhân tộc, ngươi muốn hiến tế bao nhiêu năm tuổi?”