Chương 233: Triệu Hồi Thiên Ma (2)
Tiết tấu kì lạ giống như lời nói mớ của ma thần, trực tiếp phá vỡ những suy nghĩ từ tận sâu trong não bộ của Cố Thanh Phong, mặc dù chưa từng nghe qua loại giọng nói thế này, nhưng thật thần kì Cố Thanh Phong lại nghe hiểu được ý nghĩa. Cố Thanh Phong không khống chế được hai mép miệng nhoẻn lên của mình, trong lòng điên cuồng gào thét!
Thật là quá diệu kì nha! Nó thế mà còn biết nói nữa cơ á! So với Thiên ma trường sinh dỏm kia mạnh hơn nhiều nha.
Bình tĩnh, bình tĩnh, Cố Thanh Phong mày phải bình tĩnh, đừng tỏ ra trông như mấy thẳng không hiểu chuyện đời như thế, cơm phải đớp từng miếng từng miếng một, len cũng phải đan từng mũi từng mũi một, đừng có hù người ta sợ chạy mất.
“Khụ khụ…” Cố Thanh Phong ho mấy tiếng có toan tính, cưỡng chế đè nén nội tâm kích động của mình nói: “Ta muốn hiến tế toàn bộ tuổi thọ của mình!”
“Toàn bộ?” Giọng nói lạnh nhạt của Thiên ma Trường Sinh có phần dao động, giống như vừa phát hiện ra chuyện gì thú vị lắm.
“Hay đấy, lâu lắm rồi chưa thấy ai nguyện ý dâng hiến toàn bộ thọ nguyên của mình như ngươi, ta nhớ lần gần đây nhất đã là hai ngàn năm trước, có một nữ tử cũng đánh đổi toàn bộ thọ nguyên của mình để lấy…”
“Thiên Ma đại nhân, mạn phép ngắt lời ngài, có thể nhanh lên một chút được không, ta không còn nhiều thời gian.” Cố Thanh Phong bắt đầu mất kiên nhẫn.
Nếu không phải hắn sợ mình sẽ dọa Thiên ma Trường Sinh chạy mất thì đã lập tức phun ra rồi.
Ông đây đến tìm ngươi để dâng hiến thọ nguyên, chứ chả rỗi hơi đi nghe ngươi kể chuyện xưa, mấy hôm nay nghe chuyện xưa quá đủ rồi, lỗ tai hắn đã sắp mọc kén tới nơi.
“Ồ? Xem ra mạng của người trong mộng của ngươi sắp không còn nữa, hahaha… Tình cảm con người thật là thú vị, thế mà cũng nỡ hy sinh tính mạng của mình để thành toàn cho người khác.” Thiên ma Trường Sinh càng thêm hứng thú với việc làm của Cố Thanh Phong.
Con mẹ nó!
Cứng rồi đấy!
Nắm đấm của Cố Thành Phong cứng lại.
Đến điệu cười cũng chướng tai chết đi được, nếu không phải ông đang cần ngươi thì đã phun nước miếng vào người ngươi từ đời nào rồi!
Đột nhiên hắn thấy hơi nhớ Thệ Chi Thiên Ma, ít nhất thằng nhóc đó không bao giờ lắm lời như vậy.
“Hai trăm năm, thọ nguyên của ngươi chỉ còn lại hai trăm năm, nhưng xét thấy thân xác và linh hồn của ngươi cũng khá thú vị, ngặt nỗi tu vi quá thấp, thỏa thuận một lúc, ta cho phép ngươi đổi hai mươi năm.”
“Không thể nào, thân xác của ta có thể sánh ngang hóa rồng, linh hồn cũng coi như bằng thần, thế mà thọ nguyên cũng chỉ có hai trăm năm? Cùng cấp độ với Tông sư thôi á? Có nhầm không vậy?” Cố Thanh Phong ngạc nhiên thốt lên.
“Thân xác của ngươi đạt đến Hóa Long cảnh nhưng chưa thật sự là hóa long, hóa longlà cấp bậc thay đổi của sinh mệnh, ngươi không có sự thay đổi mà chỉ có tăng cường sức mạnh thôi, còn về linh hồn, linh hồn không thể tăng thọ nguyên, nhưng đến khi ngươi chết thì linh hồn của ngươi sẽ tồn tại vĩnh viễn.”
Cố Thanh Phong lập tức tỉnh ngộ, thì ra là vậy, xem ra sau này hắn phải cố gắng tăng thời gian tu luyện lên gấp đôi, cảnh giới vẫn là yếu tố chiếm phần quan trọng.
Nhưng tên Thiên ma Trường Sinh này cũng khôn lỏi thật sự!
Thân xác ông đây có thể so với hóa long, linh hồn sánh ngang với thần linh, tuy tu vi có hơi thấp, nhưng “tỉ giá” cũng đâu đến nỗi chỉ bằng Tông sư.
Mẹ nó, ông đây phải thử sức mạnh ngươi một chút, nếu ngoài mạnh trong yếu thì xem ta có chỉnh chết ngươi không!
“Được, Thiên Ma đại nhân, hai mươi năm thì hai mươi năm, ngài mau đổi cho ta đi.” Cố Thanh Phong lật đật nói.
Hắn vừa dứt lời, bên trong hư không bỗng xuất hiện một quả cầu màu trắng sữa lớn bằng nắm tay, xung quanh nó được bao trùm bởi ánh sáng lấp lánh chói lọi, tràn đầy sức sống.
Thứ này chính là thọ nguyên?
Thì ra ngọn nguồn sinh mạng có màu trắng sữa.
Cố Thanh Phong xoè tay ra, quả cầu sáng màu trắng sữa này như đang bay vào lòng bàn tay hắn, giây phút cầm được nó trong tay, đột nhiên hắn có cảm giác dường như mình và Thiên ma Trường Sinh đã hình thành một mối liên kết kỳ diệu khó có thể giải thích được bằng lời.
Cũng tại giây phút này, Cố Thanh Phong chợt nhận ra, nó cũng có cùng cách thức hoạt động với sợi dây kết nối của Thệ Chi Thiên Ma.
Dường như những Thiên Ma vực ngoại này đều cần một mối liên kết nào đó để tiếp xúc được với sinh linh trên đời, mà mối liên kết của Thiên ma Trường Sinh chính là quả cầu thọ nguyên.
Thông qua mối liên kết này, y có thể tác động sức mạnh của mình lên các sinh linh trên Thế Giới.
Cũng từ đó mà nhận được thọ nguyên.
Điều này cũng có nghĩa là, tên ngốc này đưa đồ trước rồi mới thu tiền!
“Ha ha ha…” Cố Thanh Phong bỗng chốc phá lên cười.
Niềm vui ngoài ý muốn, quả thật là niềm vui ngoài ý muốn, nếu Thiên ma Trường Sinh thu tiền trước rồi mới đưa đồ, vậy hắn chắc chắn sẽ không lấy được thứ mình muốn, bởi vì y hoàn toàn không lấy được tiền.
Nhưng nếu như quy tắc này đã được giới hạn như vậy, vậy chẳng phải mình có thể lấy hết cả tiền lẫn đồ hay sao?
Thiên ma Trường Sinh thấy Cố Thanh Phong phá lên cười quái lạ bèn đâm ra sinh nghi, chẳng lẽ lâu rồi không đến nhân gian, những người ở đây đều cười phấn khích như vậy ư?
Có điều y cũng chẳng buồn quan tâm, đối với y, con người chỉ là loài kiến hôi, hành động kỳ lạ của một con giun con dế cũng chỉ có thể thu hút được hứng thú nhất thời của y mà thôi, qua một chốc là lại thấy chán ngay.
“Vậy bản tôn lấy mạng của ngươi đi đấy nhé.” Giọng nói lạnh lùng của Thiên ma Trường Sinh vang vọng đất trời, giống như mệnh lệnh Thiên Đế, trong hư không bỗng xuất hiện một lưỡi hái vô hình khổng lồ, chém một nhát mạnh vào trước người Cố Thanh Phong!