Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 234: Thiên Ma Trường Sinh Sắp Tức Chết Rồi (1)

Chương 234: Thiên Ma Trường Sinh Sắp Tức Chết Rồi (1)

Ngay khi lưỡi hái xẹt qua cơ thể, Cố Thanh Phong chỉ thấy bản thân bị một cơn gió thổi qua, ngoài nó ra thì không còn cảm giác nào nữa cả. Đing!
Ký chủ bị Thiên ma Trường Sinh công kích.
Thọ nguyên + 200 năm!
Nghe được tiếng nhắc nhở quen thuộc của hệ thống, khóe miệng Cố Thanh Phong sắp kéo lên tới tận mang tai.
Vãi chưởng thật, thọ nguyên tăng gấp bội!!!
Chỉ có một lần mà đã tăng gấp đôi, nếu như thêm vài lần nữa thì không biết sẽ như thế nào đây? Quyển trục của Thiên ma Trường Sinh có thể sử dụng vô số lần, thế cũng có nghĩa là… Trường sinh bất lão! Hắn còn khổ công tu luyện làm gì nữa!
Ánh mắt Cố Thanh Phong nhìn Thiên ma Trường Sinh lúc này bắt đầu có sự thay đổi, đôi mắt lấp lánh của hắn nhìn y giống như sói đói nhìn thấy con mồi.
Mà ánh mắt Thiên ma Trường Sinh nhìn Cố Thanh Phong cũng dần khác đi, trong đôi mắt lãnh đạm ánh lên sự nghi hoặc.
Xảy ra chuyện gì?
Tại sao không lấy được?
Không những không lấy được, mà y còn có cảm giác thọ nguyên của mình dường như bị mất đi một ít?
“Ờm… Thiên Ma đại nhân, ngài đã bảo sẽ lấy đi toàn bộ thọ nguyên của ta mà? Tại sao ta vẫn chưa chết?” Ảnh đế Cố Thanh Phong lại bật chế độ diễn xuất như khi trên mạng, hắn cố bày ra điệu bộ vô cùng nghi ngờ.
“Loài người, ngươi cười cái gì?”
“Hả?!” Cố Thanh Phong vội vàng che đi khoé miệng không chịu sự kiểm soát của mình: “Ta không có cười, ai đang cười đấy? Không phải ta.”
Thiên ma Trường Sinh im lặng.
“Loài người, trên người ngươi có thứ gì đó rất kỳ lạ, bản tôn đọc được hàm ý đạt được gian kế thông qua nụ cười của ngươi.”
Cố Thanh Phong hận không thể tát vào miệng mình hai cái, mẹ kiếp, đúng là không làm nên trò trống gì.
Nếu đã bị phát hiện thì hắn cũng chẳng cần che giấu làm gì nữa, thẳng tay xé rách lớp ngụy trang, ra vẻ cao ngạo nhìn chằm chằm Thiên Ma.
“Lão tử cứ cười đấy, ngươi làm gì được ta? Còn hỏi tại sao ta lại cười à? Ta cười ngươi ngu dốt, cười ngươi thiểu năng, cười ngươi chẳng khác gì đồ ngu, không những không lấy được thọ nguyên, mà còn bị cướp đi hai mươi năm, ha ha ha… Cười chết ta!”
“Loài người! Ngươi muốn chết phải không!” Thiên ma Trường Sinh giận tái mặt, y tồn tại tới đẳng cấp hiện tại, chưa lần nào bị một con giun dế cười nhạo như vậy.
Theo sự tức giận của Thiên Ma, trời đất tức khắc có sự thay đổi, bầu trời vốn đang trong xanh, vậy mà chỉ trong phút chốc, sấm chớp rền vang, mây đen giăng kín lối.
Một luồng hơi thở hủy diệt vọt về phía Cố Thanh Phong.
Trong phút chốc, hai mắt của Cố Thanh Phong bị rọi sáng, chẳng lẽ tên ngốc này muốn đích thân đến đây giết chết ta à?
Nhưng hắn chưa phấn khích được một giây, đột nhiên mây đen biến mất, sấm chớp tan đi hết, thay vào đó trên bầu trời bỗng xuất hiện một con mắt màu bạc vô cùng khổng lồ.
Trong đôi mắt có vô số dòng chữ và con số đan lẫn vào nhau, đôi mắt ngập tràn sự lạnh nhạt và lý tính tuyệt đối, trông như một cỗ máy lạnh giá vô tình.
Thiên Đạo Chi Nhãn!
Chẳng hiểu tại sao, lần đầu tiên Cố Thanh Phong nhìn thấy nó thì đã biết rõ tên của nó là gì rồi.
Thiên Đạo Chi Nhãn tỏa ra ánh sáng màu bạc vô tận của thần, chiếu về phía Thiên ma Trường Sinh.
Khoảnh khắc đó, trời đất điên cuồng bài xích y, bởi vì lực lượng xâm phạm Thế Giới này của y đã vượt quá giới hạn, dẫn đến sự chú ý của thiên đạo.
Thiên Ma phát ra tiếng rống giận dữ không cam lòng: “Thiên đạo Thế Giới đáng chết! Nếu chẳng phải cách nhau quá xa thì bản tôn đã bóp chết ngươi rồi!”
“Còn ngươi nữa! Con kiến hôi hèn mọn, lại dám nhục mạ sự tồn tại vô thượng, ngươi cứ chờ đó đi, đừng để bản tôn gặp lại ngươi, bằng không…”
Thiên Ma còn chưa nói xong, ảo ảnh của y đã bị Thiên Đạo Chi Nhãn đá văng ra ngoài, sau đó Thiên Đạo Chi Nhãn cũng biến mất, mọi thứ quay về sự yên lặng vốn có, cứ như thể chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Cố Thanh Phong đứng sừng sững tại chỗ vài giây, hắn gãi đầu vài cái rồi bắt đầu niệm chú.
Khi Cố Thanh Phong không ngừng niệm từng câu chú, những âm tiết cổ quái lại vang lên một lần nữa.
Từ nơi sâu xa nào đó truyền đến tiếng ong ong hư ảo, thứ âm thanh ấy tựa như vô số âm thanh hỗn tạp tụ lại cùng một chỗ.
Ban đầu nó chỉ yếu ớt như giọt mưa rơi xuống nền đất, nhưng sau đó âm thanh lại càng lúc càng lớn, giống như đến từ bên ngoài Cửu Thiên, vang vọng đất trời, tà ác, quỷ dị, khiến người ta kinh hồn bạt vía…
Bỗng nhiên một ảo ảnh khổng lồ khó mà tưởng tượng được xuất hiện.
“Con kiến hôi hèn mọn! Không ngờ ngươi lại cả gan triệu hồi bản tôn lần nữa!”
Thiên ma Trường Sinh không thể tin được gầm lên, âm thanh rất lớn, vang vọng cả đất trời.
Thần trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, có người dám đắc tội Thiên Ma ngoại vực, sau đó vẫn dám triệu hồi lại!
Cố Thanh Phong ngoáy ngoáy lỗ tai có hơi ngứa do bị chấn động, mắng: “Mẹ nó ngươi nói chuyện nhỏ tiếng một chút coi! Lỡ như lại kéo Thiên Đạo tới thì phải làm sao? Chẳng lẽ ngươi muốn bị đá đi như một con chó nữa hả?”
Thiên ma Trường Sinh lập tức sửng sốt, Thần đã tồn tại qua không biết bao nhiêu kỷ nguyên nhưng chưa từng nhìn thấy tên loài người nào phách lối như vậy. Còn dám chỉ thẳng mặt chửi mình, rốt cuộc hôm nay y cũng đã gặp được.
“Cái con kiến hôi hèn mọn nhà ngươi!” Thiên ma Trường Sinh phát ra tiếng rống giận dữ trước nay chưa từng có, hiện tại y đã vô cùng tức giận.
“Sao ngươi dám càn rỡ như vậy? Ngươi có biết bản thân đang đứng trước một tồn tại vĩ đại hay không…”
“Đậu xanh rau má!” Cố Thanh Phong cũng giận tím mặt: “Mẹ nó, ngươi nghe không hiểu tiếng người hả? Ông đây kêu ngươi nhỏ giọng một chút! Chó dữ thì không sủa, chó sủa là chó không cắn. Ngươi còn chẳng bằng con chó đâu! Mẹ nó nếu ngươi không phục, sao ngươi không ra tay luôn đi? Khi nãy ngươi còn ngạo mạn lắm mà? Không phải nói đã nói đừng để ngươi gặp lại ta hay sao? Bây giờ cho ngươi gặp được ta rồi đó, ngươi định làm gì hả?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất