Chương 235: Thiên Ma Trường Sinh Sắp Tức Chết Rồi (2)
Thiên ma Trường Sinh bị mắng đến ngẩn người, từ trước đến nay Thần vẫn luôn có địa vị cao nhất, có bao giờ nghe được những lời nói thực tế như vậy, lửa giận tích tụ trong lòng, không có chỗ bộc phát. “Ngươi ngươi ngươi… Dám… Bản tôn…”
“Ngươi ngươi ngươi, ngươi gì mà ngươi! Hoá ra Thiên Ma cũng chỉ là một tên nói lắp.”
“A a a! Ngươi nhất định phải chết! Bản tôn muốn ngươi chết! Cho dù phải bước qua chư thiên vạn giới, bản tôn cũng nhất định phải bắt được con kiến hôi nhà ngươi, giam cầm ngươi ở Thiên Ma Vực, vĩnh viễn giày vò ngươi…”
“Người dẹp cái suy nghĩ đó đi.” Cố Thanh Phong trực tiếp ngắt lời của y: “Con ma như ngươi ta đã thấy nhiều rồi, ngoại trừ nói được mấy câu dọa người thì ngươi còn có thể làm gì? Nếu như các ngươi nói được làm được, ông đây đã thành thần từ sớm rồi. Bây giờ ông đây đứng trước mặt ngươi rồi đó, mẹ nó ngươi ra tay thử xem!”
Cố Thanh Phong cũng khó chịu, bây giờ Thiên Ma đều tốt tính như vậy sao? Chỉ mắng chửi mà không làm gì cả?
Đột nhiên Cố Thanh Phong nghĩ đến một vấn đề.
“Con mẹ nó, hay là ngươi không động tay được? Chẳng lẽ ta nhất định phải hiến tế thêm thọ nguyên cho ngươi, thiết lập lại liên kết thì ngươi mới động thủ được? Mẹ kiếp sao ngươi không nói sớm? Nhanh lên, ông đây muốn hiến tế toàn bộ thọ nguyên của mình!” (bốn trăm năm)
Cố Thanh Phong vừa dứt lời, chỉ trong nháy mắt, hư không đột nhiên xuất hiện một tia sáng màu trắng đục, gấp gáp bay về phía hắn.
Cố Thanh Phong đưa tay nhận thọ nguyên, ngay lập tức hắn tạo được một liên kết với Thiên ma Trường Sinh.
“Chết đi! Đồ kiến hôi!”
Khắp đất trời vang vọng tiếng rống đầy kích động của Thiên ma Trường Sinh.
Một giây sau đó, chỉ thấy trong hư không đột nhiên xuất hiện một bộ vuốt quỷ vô cùng lớn, cực kỳ sắc bén bắt lấy Cố Thanh Phong.
Cố Thanh Phong hưng phấn nhìn bộ vuốt quỷ, lại nhìn xuống bốn trăm năm thọ nguyên trong tay, quả thực vui như hoa nở.
Khai trương siêu hạ giá, mua một tặng một luôn!
Vuốt quỷ lướt qua cơ thể hắn.
Ting!
Ký chủ bị Thiên ma Trường Sinh công kích.
Tuổi thọ +500!
Năm trăm năm! Lại thêm một trăm năm nữa, Thiên ma Trường Sinh đã cuống lên chưa nhỉ?
Cả cơ thể của Cố Thanh Phong run lên vì kích động, hai mắt đột nhiên mở to, nước miếng cũng sắp nhểu xuống, tình hình này khiến hắn rất muốn hát một bài.
Ta thật sự muốn sống thêm năm trăm năm nữa!
“Không thể nào!” Thiên ma Trường Sinh đầy ngờ vực rống lên: “Tại sao lại như vậy? Tại sao thọ nguyên của ta lại bị ngươi cướp đi? Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta là cha ngươi! Ngươi có tức không nè? Tức thì đánh tiếp đi chứ?”
“Mẹ nó, ta giết chết ngươi!” Thiên ma Trường Sinh hoàn toàn sụp đổ, ngay cả tiếng “bản tôn” cũng không xưng.
Nhưng sau khi y rống xong, Cố Thanh Phong chờ vài giây vẫn chưa thấy y ra tay.
Hắn đột nhiên vỗ trán nói: “Liên kết lại bị đứt rồi? Ngươi nhanh quá vậy!”
Ngay sau đó, Cố Thanh Phong hô: “Con trai, ta muốn hiến tế toàn bộ thọ nguyên!” (chín trăm năm)
Một giây sau, một tia sáng màu trắng đục lại từ trên trời giáng xuống, nhanh như chớp bay đến trong tay hắn.
Gương mặt Cố Thanh Phong vô cùng vui vẻ, chưa kịp nói mấy câu cợt nhả thì bộ vuốt quỷ to lớn nắm chặt lưỡi liềm đã giáng xuống.
Bốp!
Chém xuống một nhát!
Ting!
Ký chủ bị Thiên ma Trường Sinh công kích.
Tuổi thọ +2000!
“Ha hả…” Toàn thân Cố Thanh Phong run bần bật, hắn cười như điên: “Ê quay lại! Con trai, ta muốn hiến tế toàn bộ tuổi… Ê ê ê, đừng đi mà!”
Ảo ảnh khổng lồ của Thiên ma Trường Sinh như thủy triều rút khỏi thế giới này.
“Đệt! Ông đây biết rồi nha, đám Thiên Ma các ngươi toàn là miệng cọp gan thỏ, mẹ nó đừng chạy, có khí phách xuống đây đấu với ta đi chứ!”
“Đồ kiến hôi hèn mọn! Bản tôn đã nhớ rõ khí tức của ngươi, ngươi chờ mà xem, chân thân của bản tôn nhất định sẽ đến bắt ngươi vào Thiên Ma giới, vĩnh viễn giày vò ngươi!”
Lời vừa dứt, Thiên ma Trường Sinh đã biến mất khỏi đất trời.
Thiên Ma không phải kẻ ngu, y đã tung ra nguồn sức mạnh lớn nhất mà thế giới này có thể chịu đựng, một khi vượt qua mức này, thì sẽ hấp dẫn Thiên Đạo.
Thế nhưng sức mạnh này cũng không làm gì được Cố Thanh Phong, trái lại còn tặng không cho hắn hơn hơn hai ngàn năm thọ nguyên, bây giờ không đi thì chờ cái gì? Chờ đến lúc bị mắng hả?
“Được, ngươi cứ đi đi! Ông đây lại triệu hồi ngươi tới!” Cô Thanh Phong dùng linh hồn nỗ lực kích thích trận pháp hiến tế, lần thứ niệm chú.
Thời gian một nén hương qua đi.
Mặc cho Cố Thanh Phong niệm chú đến miệng đắng lưỡi khô thì Thiên ma Trường Sinh vẫn không hề hưởng ứng.
Cố Thanh Phong vô cùng tức giận, hắn chỉ mới kiếm được có hai ngàn chín trăm năm thọ nguyên, cộng với một trăm năm mươi năm thọ nguyên không có chủ nhân, chưa gì đã dọa con cừu chạy mất rồi?
Chao ôi, không hổ danh là Thiên Ma đã sống rất lâu, kỹ thuật diễn thuộc hàng ảnh đế như ông đây cũng không có cửa lừa gạt y.
Hơn nữa tên nhóc đó còn nhớ rỡ khí tức của hắn, e là sau này dù hắn có triệu hồi như thế nào đi nữa thì tên kia cũng không hưởng ứng, phải làm sao mới ổn đây?
Nguyện vọng trường sinh bất lão của hắn cứ tan tành như vậy à?
Buồn bã chưa đầy ba giây, Cố Thanh Phong đột nhiên lóe lên một vầng sáng!
“Đúng rồi! Không phải đổi thành người khác triệu hồi là được rồi sao? Dù sao thì Thiên Ma chỉ nhớ kỹ khí tức của mình, đâu phải của người khác!”
Hắn nói làm là làm.
Cố Thanh Phong trực tiếp lôi ra một con hồ ly từ trong không gian dị độ.
“Chủ nhân, ngài có gì căn dặn ạ?” Hồ ly mặt to run rẩy nói.
“Dịch chuyển, ngươi cầm quyển sách này, dựa vào phương pháp bên trong đó triệu hồi Thiên Ma cho ta.” Cố Thanh Phong ném cuộn giấy Thiên Ma cho con hồ ly rồi nói.
Hồ ly vừa nhận lấy cuộn giấy nhìn xem, sắc mặt trong nháy mắt hoàn toàn thay đổi, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu: “Chủ nhân… Chủ nhân, ngài, ngài đừng hiến tế ta mà! Chỉ cần ngài cho ta ba ngày… Không, một ngày thôi! Một ngày là đủ rồi, tiểu nhân xin cam đoan sẽ xây xong tòa biệt thự ba tầng đối diện bờ hồ, có bể bơi, xung quanh có sân phơi, phía sau có vườn hoa một ngàn năm trăm mét vuông! Tuyệt đối sẽ không kéo dài kỳ hạn công trình!”
Hồ ly sợ đến mức cho rằng do tiến độ công việc của nó quá chậm, chọc giận Cố Thanh Phong nên hắn muốn hiến tế nó.