Chương 236: Bất Lão Đan Ra Lò (1)
Bốp! Một cái tát rơi vào mặt con hồ ly làm nó choáng váng, cảm giác như được đưa vào thế giới công nghệ thực tế ảo 360 độ.
“Dùng ngươi để hiến tế? Loại chuyện tốt này có thể tới lượt ngươi sao? Ngươi đang nằm mơ đấy à!”
“Cái gì?”
Con hồ ly vốn đã có chút choáng váng, nghe xong lời Cố Thanh Phong nói nó lại càng thêm chóng mặt, hóa ra chuyện bị mang đi hiến tế thọ nguyên lại là chuyện tốt à?
“Ngươi mau triệu hồi Thiên Ma, sau đó đem tất cả thọ nguyên của ta hiến tế cho Thiên Ma, hiểu không?”
“Hả?”
Bốp!
“Hả cái gì mà hả! Mau làm theo lời ta!”
“Vâng, vâng, vâng, chủ nhân.”
Con hồ ly cuống quít gật đầu nói vâng, nhưng lại mừng thầm trong lòng, từ lâu nó đã cảm thấy đầu óc chủ nhân có gì đó không bình thường, không ngờ chỉ mới mấy ngày không gặp bệnh tình lại càng nghiêm trọng, xem ra hôm nay là thời điểm vô cùng thích hợp để nó lấy lại sự tự do!
Vì vậy, con hồ ly vội vàng làm theo các bước trên cuộn giấy Thiên Ma, bắt đầu triệu hồi Thiên Ma.
Một loạt những từ ngữ lạ lùng, kỳ quái phát ra từ miệng nó.
“Chờ một chút!” Cố Thanh Phong đột nhiên kêu nó dừng lại.
Tim con hồ ly đập thình thịch, đầu óc của chủ nhân vào lúc này sẽ không bình thường trở lại chứ? Đừng mà!
“Chúng ta đổi chỗ khác đi, ta sợ Thiên Ma nhìn nơi này sẽ cảm thấy quen mắt.”
Cố Thanh Phong nói xong thì túm lấy gáy con hồ ly, thân hình lập tức biến mất tại chỗ, chạy xa mấy chục dặm mới dừng lại.
“Được rồi, ở chỗ này đi, mau niệm chú ngữ, ta trốn vào không gian dị độ đây, đừng dọa y sợ.”
Nói xong, Cố Thanh Phong trong nháy mắt liền biến mất, tiến vào không gian dị độ.
Để lại con hồ ly ở đó, hai móng vuốt nhỏ bé của nó run rẩy ôm lấy cuộn giấy Thiên Ma, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang.
Chủ nhân trốn đi rồi, nếu nó triệu hồi Thiên Ma nhưng sau đó chủ nhân không đi ra thì sao? Vậy không phải là nó chỉ có thể dùng bản thân mình làm vật hiến tế hay sao?
Bốp!
Một bàn tay trắng muốt vươn ra từ khoảng trống phía trên đầu con hồ ly tặng cho nó một tát.
“Ngươi ở đây lẩm bẩm cái gì? Còn không mau niệm chú!” âm thanh của Cố Thanh Phong truyền ra từ trong dị không gian .
“Vâng, vâng, vâng, chủ nhân.”
Con hồ ly ngừng suy nghĩ, bực bội vuốt vuốt mớ lông rối sau gáy, sau khi vuốt mượt lông, nó liền bắt đầu niệm chú.
Những từ ngữ lạ lùng, kỳ quái lúc nãy tiếp tục phát ra từ miệng nó.
Trong bóng tối truyền đến những tiếng vo ve, giống như có vô số giọng nói cùng vang lên, trộn lẫn vào nhau.
Lúc đầu chỉ yếu ớt như tiếng giọt nước rơi xuống đất, nhưng sau đó, âm thanh càng ngày càng to, giống như từ khắp nơi truyền đến, vang vọng khắp đất trời, vô cùng quỷ dị, đáng sợ…
Đột nhiên, một hình ảnh khổng lồ không thể tưởng tượng được hạ xuống…
“Tên yêu quái thấp kém, ngươi muốn hiến tế bao nhiêu thọ nguyên?”
Vẫn là những từ ngữ, giọng điệu quen thuộc này.
Con hồ ly lúc này đã sợ đến ngốc luôn rồi, bị dọa đến mức hồn bay phách lạc, cơ thể như không có xương cốt, bò trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.
Vì hơi thở đè ép đến nỗi nó căn bản không ngóc đầu lên được.
Thiên ma Trường Sinh hài lòng nhìn thái độ của con hồ ly, lấy lại được chút tự tin của một Thiên Ma.
Đây mới đúng là cách mở đầu, đây mới là phản ứng nên có của một sinh vật bình thường khi nhìn thấy Thiên Ma, không giống tên loài người chết tiệt kia!
“Ngươi muốn hiến tế bao nhiêu thọ nguyên?” Thiên ma Trường Sinh kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.
Con hồ ly vội vã dập đầu như giã tỏi nói: “Ngài Thiên Ma tối cao, ta không hiến tế thọ nguyên của bản thân mình, ta hiến tế toàn bộ thọ nguyên của chủ nhân ta.”
“Ồ?” Thiên ma Trường Sinh có chút hứng thú, hắn đã lâu không nhìn thấy vở kịch ăn thịt người này rồi.
“Chủ nhân của ngươi ở đâu?”
“Con trai! Cha ở đây!” Cố Thanh Phong đột nhiên hưng phấn gào lên một tiếng, từ trong không gian dị độ nhảy ra ngoài.
Thiên ma Trường Sinh nháy mắt thay đổi sắc mặt: “Sao ngươi lại ở chỗ này! Còn chưa kết thúc! Tên nhân loại thấp kém này! Đợi ta bắt được ngươi, ta nhất định sẽ tra tấn ngươi… ”
“Tra tấn đến chết có phải không? Ngươi có thể đổi lời thoại được không?” Cố Thanh Phong trực tiếp cướp lời y.
Con hồ ly ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ mặt không thể tin được, không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, lại có thể khiến Thiên Ma tối cao cư xử như vậy.
Nhưng con hồ ly không thể quan tâm đến điều này nữa, nó trải qua bao nhiêu khó khăn mới tìm được cơ hội, chỉ muốn mau chóng giết chết Cố Thanh Phong, lấy lại được sự tự do của nó, không còn phải sống cuộc sống ngày qua ngày chuyển gạch trên công trường nữa.
“Ngài Thiên Ma, người ta muốn hiến tế chính là hắn, muốn hiến tế thọ nguyên cả đời của hắn!” Con hồ ly vội vàng nói.
Nói xong, nó áy náy nhìn Cố Thanh Phong, sợ Cố Thanh Phong trong cơn tức giận sẽ giết chết mình.
Nhưng không ngờ nó đợi được lại là ánh mắt tỏ vẻ khen ngợi của Cố Thanh Phong.
“Khốn kiếp! Hai con kiến như các ngươi lại dám liên thủ với nhau lừa dối ta! Giỏi lắm! Chờ chân thân của ta tới đây, ta nhất định sẽ bắt hai con kiến các ngươi giam vào Thiên Ma giới, tra tấn… ”
“Tra tấn đến chết?”
“A a a! Ngươi chết chắc rồi! Ngươi chết chắc rồi!”
Thiên ma Trường Sinh gào thét điên cuồng.
Con hồ ly run lẩy bẩy, vẻ mặt chết lặng.
Rốt cuộc là tại sao?
Tại sao nó đã hiến tế thọ nguyên của người khác rồi mà vẫn bị Thiên Ma để ý?
“Được rồi con trai, đừng nói nhảm nữa, mau bắt đầu đi.” Cố Thanh Phong sốt ruột thúc giục.
Hắn một chút cũng không lo lắng Thiên Ma sẽ chạy trốn, bởi vì đã thỏa thuận xong rồi, y bắt buộc phải thực hiện.