Chương 237: Bất Lão Đan Ra Lò (2)
Ngay từ lần đầu tiên tiếp xúc với Thệ Chi Thiên Ma, Cố Thanh Phong đã phát hiện ra, mặc dù những Thiên Ma này rất mạnh mẽ, có xúc tu rất dài, có thể dùng phân thân của mình đáp xuống các thế giới khác nhau, nhưng họ cũng phải tuân theo một số quy tắc bí mật nhất định, hơn nữa còn cực kỳ vô đạo đức. Làm theo thỏa thuận chính là một trong số những quy tắc đó, vì vậy hắn không sợ Thiên ma Trường Sinh chạy trốn.
Thiên ma Trường Sinh tức giận trực tiếp đeo lên chiếc mặt nạ đau khổ, y không nói lời nào, sau đó liền bắt đầu ra tay.
Tất nhiên, chủ yếu do y nói không lại hắn.
Thiên Ma bọn họ trong Thiên Ma giới luôn là nhìn thực lực mà nói chuyện, không phục thì đánh, có bao giờ nói nhảm.
Soẹt!
Một vầng sáng khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Cố Thanh Phong vui vẻ đón nhận vầng sáng ấy, bình tĩnh chờ đợi lưỡi liềm chém xuống.
Ngay sau đó, một lưỡi liềm xuất hiện, một phát chém ngang .
Gió thổi vào mặt, Cố Thanh Phong cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Đinh!
Kí chủ bị Thiên ma Trường Sinh tấn công.
Thọ nguyên +2900!
“Mẹ nó, ngươi thật keo kiệt! Dùng sức một chút đi!” Cố Thanh Phong mắng to, còn chưa đợi hắn tiếp tục chửi mắng, Thiên ma Trường Sinh sau khi thực hiện xong thỏa thuận đã lập tức biến mất.
“Ay, làm người không thể quá tham lam, cần phải biết thỏa mãn với những gì mình đạt được. Lần này thọ nguyên của mình đã đạt tới 5800 năm, thọ nguyên vô chủ cũng đạt được 440 năm, coi như không bị lỗ.” Cố Thanh Phong nói hai câu bài tỏ cảm xúc của mình sau đó bước tới xoa xoa đầu con hồ ly.
“Làm tốt lắm, ta rất hài lòng, coi như khen thưởng ngươi, ta quyết định cho ngươi thêm một ngày, chỉ cần ngươi xây xong biệt thự của ta trong vòng hai ngày, thì không phải chịu phạt nữa.”
Con hồ ly sắp khóc rồi, căn biệt thự ba tầng hướng hồ rộng 1.500 mét vuông, có hồ bơi, sân thượng xung quanh, còn có vườn sau. Việc này cho dù là cho nó ba ngày nó cũng không thể hoàn thành, lúc nãy là để giữ lấy mạng mới nói chỉ cần một ngày.
Chuyện tốt gì thế này, ra ngoài một chuyến bị mất đi một ngày thi công, lại còn bị Thiên Ma để ý, thật xui xẻo.
“Cảm… Cảm ơn chủ nhân.” Con hồ ly gượng cười nói.
Cố Thanh Phong rút tay về từ đỉnh đầu nó: “Đi thôi, trở về chuyển gạch thôi nào.”
“Vâng… ” Con hồ ly với vẻ mặt trên đời này không còn gì hối tiếc, cẩn thận vuốt lại mớ lông rối bù trên đỉnh đầu, xoay người trở lại dị không gian.
Sau khi con hồ ly rời đi, Cố Thanh Phong cũng cất cuộn giấy Thiên Ma đi, chuẩn bị đợi một thời gian nữa lại tiếp tục triệu hồi Thiên Ma.
Dù sao Thiên Ma cũng không phải kẻ ngốc, bây giờ y nhất định sẽ phòng bị, nhất định không dám nhận thỏa thuận ở thế giới này nữa, cần phải đợi một thời gian, tương lai còn rất dài.
Mà con hồ ly vừa nãy nhất định cũng bị y kéo vào danh sách đen giống hắn rồi, không dùng được nữa, lần sau phải đổi một con khác.
Nghĩ xong, Cố Thanh Phong chọn bừa một loại thuốc tiên trong chiếc nhẫn Càn Khôn, chuẩn bị đưa vào mười năm thọ nguyên vô chủ, như vậy là có thể luyện chế Bất Lão đan rồi.
Có thể kề vai sát cánh với vương rồi!
Lúc đang định dung hợp, Cố Thanh Phong đột nhiên dừng lại.
“Không được, mười năm đối với lão hoàng đế là quá rẻ rồi, phải từ từ treo hắn lên, vắt kiệt từng sợi lông của hắn.”
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Cố Thanh Phong chuẩn bị lên đường, nhưng mà vừa đi được bước đầu tiên đã đột nhiên dừng lại.
“Con mẹ nó, giờ làm sao? Ta đang ở đâu đây?”
Rõ ràng, hắn lại lạc đường rồi.
Cố Thanh Phong gãi đầu nhưng vẫn không hoảng sợ, bởi vì hắn đã từng có kinh nghiệm trong nhưng tìm huống như thế này.
Linh hồn quét hình mở ra lập tức bao phủ bốn phía.
“Hả? Các đó không xa về bên trái có một con yêu quái, OK, đến đó.”
Cố Thanh Phong lẩm nhẩm, thân hình lập tức biến mất tại chỗ.
Sau một lát, một lão bà tuổi già sức yếu xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Cố Thanh Phong mất hết nhân tính đi tới, bà lão kia cũng phát hiện ra Cố Thanh Phong, bèn nở một nụ cười hiền lành.
“Chàng trai, bà già này lên núi kiếm củi đốt không cẩn thận bị trật chân, cậu có thể tốt bụng cõng giùm ta xuống núi được không? Nhà ta không xa đâu ở ngay…”
Bốp!
Một dấu tay lớn in hằn lên gương mặt hiền lành của bà lão.
Bà lão ngã xuống đất lập tức hiệnnguyên hình, gương mặt bà lão hiền lành biến thành một cái đầu mèo.
Cơ thể vẫn trong dáng vẻ của một bà già sức yếu tay mềm.
Bà lão mặt mèo hung dữ nhìn Cố Thanh Phong: “Mày dám đánh…”
Binh bốp bốp binh!
Hắn mạnh tay tát liên tục mười cái lên mặt bà lão mặt mèo, tát đến mức mặt nó máu thịt lẫn lộn, lông mèo trên mặt cũng tróc ra từng mảng.
Gương mặt bị tát vừa mơ hồ vừa hoảng sợ.
Cái gì vậy? Người không biết kính già yêu trẻ thì thôi đi, vì sao vừa đến không thèm nói câu nào đã tát ta rồi?
“Cứu mạng! Đừng đánh nữa! Van xin ngài đừng đánh nữa!” Lão bà mặt mèo muốn chạy trốn nhưng lại bị túm chặt không buông, căn bản nó không thể động đậy, chỉ đành chịu đánh liên tục.
“Ngươi dẫn đường hay không dẫn đường!” Cố Thanh Phong vừa đánh vừa nói.
“Dẫn đường gì chứ!” Bà lão mặt mèo kêu khóc thảm thiết.
“Được, còn, con mẹ nó, giả ngu nữa không!”
Binh bang bang!
“Đừng đánh nữa! Ta dẫn, ta dẫn đường!”
Cố Thanh Phong dừng tay lại, hài lòng nói: “Kết quả cũng như vậy sao ngươi không chịu đồng ý sớm chút? Cần gì phải để da thịt chịu khổ nhiều như vậy chứ.”
Bà lão mặt mèo có phần uy sụp: “Đại… Đại nhân, ngay từ đầu ngài chẳng hỏi chẳng rằng, cứ thế vừa gặp đã thẳng tay đánh ta…”