Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 238: Bản Vương (1)

Chương 238: Bản Vương (1)

Bốp! Lại một cái vả bay đến.
“Ta không hỏi thì ngươi không biết chủ động đến hỏi ta sao? Không biết nhìn mặt nói chuyện sao? Sao ngươi không động não lên một chút đi, nơi rừng sâu núi thẳm này chỉ có mình ta lang thang ở đây, kẻ đần nhìn thấy cũng biết là lạc đường.
Ngươi lại còn dám chế giễu ta, không chủ động đến hỏi thăm dẫn đường mà còn dám bắt ta cõng ngươi xuống núi sao? Đến cả mắt nhìn người ngươi cũng không có, ngươi nói xem ta có nên tát ngươi không?”
Bà lão mặt mèo hoàn toàn sụp đổ, đây có còn là con người không chứ! Sao có thể khi dễ yêu như vậy chứ.
“Vâng, đại nhân nói đúng ạ, là do mắt tiểu yêu vụng về, đại nhân ngài muốn đi đâu, tiểu yêu dẫn ngài đến đó.”
“Đưa ta đến phủ Đông Lân ở quận Ngô Đồng, được rồi, hay là dẫn ta đến mấy sào huyệt yêu quái quanh đây đi, công trường của ta bây giờ vẫn còn thiếu nhân công, ta đi tuyển thêm mấy yêu quái về làm công.
...
Ba ngày sau.
Cố Thanh Phong cưỡi trên một con chim thần lông đen uy tuấn về tới quận Ngô Đồng.
Vừa vào trong thành hắn đã có cảm giác bầu không khí ở đây có gì đó không đúng, toàn quận Ngô Đồng đều được canh gác nghiêm ngặt hơn bình thường, người qua lại trên đường phố cũng thưa thớt hơn, thỉnh thoảng còn thấy mấy đội binh sĩ mặc giáp đi dán bố cáo khắp nơi.
Cố Thanh Phong chọn bừa một bài bố cáo, ở đó đang bị mọi người vây kín chỉ chỉ trỏ trỏ tờ bố cáo.
Bởi vì quá nhiều người chen chúc nên Cố Thanh Phong không thể lách vào bên trong, đành phải hỏi người bên cạnh: “Vị huynh đài này, ở đây có chuyện gì vậy?”
Người nọ rõ ràng cũng là kẻ nhiều chuyện, lập tức tinh quái nói: “Chuyện lớn như vậy mà cậu không biết ư? Mấy ngày trước có một người tên là Cố Thanh Phong đã lấy được truyền thừa Bất Lão đan, cậu đoán xem kết quả như thế nào?
Tên Cố Thanh Phong kia lại bị người ta bắt cóc tại chỗ, hoàng thượng đã đợi ngày có được Bất Lão đan để kéo dài tính mạng lâu lắm rồi, vừa nghe được tin này đã nổi trận lôi đình lập tức huy động cả nước tìm kiếm tung tích của Cố Thanh Phong, ngài ấy còn cho dán bố cáo và bức họa của tên đó nữa, ai có thể cung cấp manh mối hoặc tìm được Cố Thanh Phong sẽ được ban thưởng vạn lượng hoàng kim.
Một vạn lượng hoàng kim luôn đấy! Người trong thiên hạ ai lại không động lòng được chứ? Cho nên mọi người chen lấn ở đây để xem bức họa nhớ tướng mạo của người này hy vọng một ngày nào đó có thể may mắn gặp được.”
Cố Thanh Phong cong khóe miệng: “Huynh đài, từ nhỏ ta đã theo học y thuật, am hiểu vọng, văn, vấn, thiết, ta vừa nhìn đã thấy huynh là có bệnh về mắt đúng không?”
Người nọ quá sợ hãi: “Thần y! Người có thể nhìn ra được việc này sao? Thật sự không dám giấu, nhà của tại hạ vốn nghèo khó nhưng từ bé ta đã vô cùng hiếu học, thường xuyên mượn ánh trăng làm đèn để đọc sách nên mắt bây giờ hơi yếu.”
“Huynh đài, mặc dù không biết trước có được không nhưng xin hỏi nếu biết được tung tích của Cố Thanh Phong thì đến đâu để nhận thưởng vậy?”
“Đương nhiên là đến nha môn rồi, nha môn ở đâu cũng được.”
“Đa tạ huynh đài.” Cố Thanh Phong không thể chờ đợi được lập tức đến thẳng nha môn.
“Ài ài, thần y đừng đi vội mà, người còn chưa nói cho ta biết trị bệnh mắt ta như nào mà!”
Cố Thanh Phong tiêu sái rời đi cũng không quay đầu lại, vừa đi vừa nghĩ nếu là tự mình tìm được mình thì có thể lĩnh được phần thượng vạn lượng hoàng kim không nhỉ?
Chắc là được nhỉ?
Nghĩ lại thì những tên tội phạm bị truy nã nếu như tự đi đầu thú thì có thể nhận được tiền thưởng sao?
...
Sau một nén nhang.
Cố Thanh Phong ngồi trong nha môn, uống chén trà huyện lệnh tự tay dâng, hắn ngồi trên ghế chủ tọa vẻ mặt vô cùng mãn nguyện.
Vẻ mặt huyện lệnh vô cùng khó xử, ông ta nói: “Cố đại nhân, từ xưa đến nay chưa có ai tự đến nhận phần treo thưởng của chính mình cả, hơn nữa sau này ngài cũng trở thành Nhất Tự Tịnh Kiên vương (một chữ sánh ngang vương) rồi cần gì so đo thêm vạn lượng hoàng kim này? Đợi đến khi ngài lên làm vương gia, đừng nói đến một vạn lượng hoàng kim, ngài muốn trăm vạn lượng hoàng kim cũng dễ như trở bàn tay thôi.”
Cố Thanh Phong hợp một ngụm trà, ung dung nói: “Lão Trương à, bản vương hỏi ông nếu ta lấy một vạn lượng hoàng kim này thì sau này không thể lấy trăm vạn lượng hoàng kim sao?”
“Cái này… Đương nhiên không phải thế rồi.” Trương huyện lệnh khó xử nói.
Vậy sao cái này không được, nếu như không ảnh hưởng gì đến việc sau này bản vương lấy được trăm vạn lượng hoàng kim thì vì sao bây giờ ta lại không thể lấy trước một vạn lượng chứ?”
“Có thể… Thế nhưng nếu làm như vậy thì hạ quan biết phải báo cáo như thế nào đây?”
“Ông bị ngu à, ông chỉ cần nói là ông tìm được ta, sau đó ông đi lĩnh thưởng rồi đem về đưa lại cho ta là được, không phải sao?”
“A! ? Không được, tuyệt đối không được, đây là tội khi quân đấy!”
Bốp!
Cố Thanh Phong đập mạnh lên bàn: “Lão Trương! Ông không hiểu Nhất Tự Tịnh Kiên vương là thế nào sao? Nhất Tự Tịnh Kiên vương là người có thể kề vai sát cánh với hoàng đế cùng ngôi trên long ỷ đấy! Một nửa vương triều Đại Diêm cũng là của bản vương đấy, tội khi quân là cái chó gì chứ, chuyện này không phải chỉ cần bản vương nói một câu là được sao?
Việc hôm nay dù ông không muốn cũng phải làm cho ta, nếu không ông tự nghĩ kỹ hậu quả đi.”
Huyện lệnh nghe những lời đại nghịch bất đạo của Cố Thanh Phong bị dọa sợ suýt tiểu ra quần, cảm thấy vị đại nhân trước mặt thành thật sự có ý muốn đứng ngang hàng với hoàng đế.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất