Chương 239: Bản Vương (2)
Nhưng dù thế nào đi nữa, Cố Thanh Phong chắc chắn không phải người một huyện lệnh nhỏ bé như ông ta có thể trêu chọc, đành phải nghe theo.
“Hạ quan xin nghe theo lời của vương gia.” Trương huyện lệnh cũng mặc kệ bây giờ Cố Thanh Phong bây giờ đã trở thành vương gia hay chưa, nếu như hắn đã tự xưng như thế rồi thì ông ta vẫn đừng nên đắc tội với hắn thì tốt hơn.
“Được đấy, lão Trương, ông rất hiểu biết đấy.” Cố Thanh Phong mỉm cười nâng chén trà lên tiếp tục thưởng thức.
Đúng lúc này, đột nhiên trên bầu trời xa xăm truyền đến đạo uy áp kinh người.
Trong lòng Cố Thanh Phong khẽ động, hắn buông chén trà nhìn về khoảng không ngoài phòng khách.
Sau một khắc, một người mặc áp giáp vàng dùng dịch chuyển bất ngờ xuất hiện trong phòng khách.
Đây là tướng quân Kim Giáp lúc trước là người canh giữ Ngọc Long Bí Cảnh.
Tướng quân Kim Giáp vừa thấy Cố Thanh Phong lập tức gương mặt trở nên vui vẻ.
“Cố Thanh Phong! Quả nhiên là cậu, sao cậu lại về đây? Kẻ bắt cậu đi đâu rồi?”
“Trên đường đi bản vương được một người thần bí cứu ra, sau khi người thần bí cứu ta xong thì biến mất không tung tích, rồi bản vương tự trở về đây.”
Tướng quân Kim Giáp vừa nghe thấy hai chữ “bản vương” lập tức nhướng mày.
Khá lắm, vẫn chưa được lên làm vương gia đã dám tự xưng rồi.
“Người thần bí kia là ai, người đó có đặc điểm như thế nào?”
“Nếu như đã gọi là người thần bí thì đương nhiên bản vương cũng không biết đó là ai rồi, ngoại trừ việc người đó mặc toàn đồ đen thì không có điểm gì đặc biêt.”
Tướng quân Kim Giáp vừa nghe đến cả người mặc đồ đen, người đầu tiên ông ta nghĩ đến chính là Bồ yêu đã đánh mình một chưởng lúc trước.
“Đi thôi, mấy thứ này không quan trọng, cậu mau theo ta đi gặp hoàng thượng, mấy ngày nay hoàng thượng nổi trận lôi đình đã hạ lệnh khi tìm được cậu phải đưa đến gặp mặt ngài ấy đầu tiên.”
Cố Thanh Phong đứng lên, cũng có phần vội vàng không chờ nổi nữa: “Đi ngay thôi!”
Nói xong, hai người chuẩn bị rời đi.
Lúc này, tướng quân Kim Giáp đột nhiên hỏi: “Cậu thật sự đã lấy được Bất Lão đan và Luyện Thần pháp sao?”
“Trong truyền thừa vốn dĩ không có Bất lão đan, chỉ có Luyện Thần pháp.” Cố Thanh Phong tùy tiện nói.
Hắn cũng không nói ra chuyện mình chính là Bất lão đan, nếu không thì làm sao có thể lừa lấy dược liệu được chứ?
Nếu muốn có Bất lão đan phải bắt lão hoàng đến thu thập hàng tấn dược liệu quý hiếm rồi để hắn “luyện đan”.
“Cái gì! Không có Bất lão đan? Vậy cậu có thể lĩnh ngộ Luyện Thần pháp sao?”
“Đương nhiên lĩnh ngộ được, được rồi, đi nhanh đi.” Cố Thanh Phong không kiên nhẫn thúc giục nói.
“Được rồi.” Tướng quân Kim Giáp không có để ý đến sự vô lễ của Cố Thanh Phong bởi vì sau này ông ta cũng muốn nếm xem vị Bất Lão đan ra sao.
Vì vậy hai người lên đường.
Mà trong lúc Cố Thanh Phong đang bước trên con đường trở thành vương gia thì toàn bộ vương triều Đại Viêm đã bắt đầu xuất hiện những đợt sóng ngầm vì hắn.
Nhiều thông điệp được bí mật truyền đi, và tất cả các lực lượng lớn đều có tai mắt của riêng mình.
Hậu duệ của Bất lão đan xuất hiện, một sự kiện lớn như vậy, một số nhân vật quyền cao chức trọng của vương triều Đại Viêm đã nhận được tin tức ngay lập tức.
...
Phủ thái tử.
Thái tử điện hạ bây giờ đã hơn năm mươi tuổi đang nghe thuộc hạ báo cáo với vẻ mặt u ám.
“Điện hạ, truyền nhân của Bất Lão đan đột nhiên xuất hiện, người xem việc này…”
Thái tử trầm ngâm một lát, đột nhiên trầm giọng nói: “Ai hộ tống hắn đến Đế Đô?”
“Bẩm điện hạ là Tần tướng quân.”
Thái tử đột nhiên nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm: “Hóa Long lục trọng, Tần Như Tùng!
Nghe nói lúc trước khi ông ta canh giữ Ngọc Long bí cảnh đã bị đại yêu Hóa Long cấp đỉnh phong đánh trọng thương, việc này có đúng không?”
“Thưa điện hạ chính xác, chẳng lẽ người muốn chặn đường? Nhưng cho dù Tần Như Tùng đã bị thương, ông ta cũng là Hóa Long lục trọng, bên ta không có ai có thể chống lại ông ta cả.”
“Liên hệ với Vạn Yêu quốc bảo họ phái người đến đây.”
Sắc mặt thuộc hạ lập tức thay đổi: “Điện hạ, xin điện hạ nghĩ lại! Hợp tác với yêu ma không khác nào bảo hổ lột da, tuyệt đối không thể làm thế được đâu! Chúng ta vẫn nên đổi cách khác, tính kế lâu dài…”
(bảo hổ lột da: không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương)
“Câm miệng!” Thái tử đột nhiên quát lên, vẻ mặt dữ tợn vô cùng khó coi: “Bàn bạc kỹ hơn! Con mẹ nó, tính kế lâu dài cái gì!
Ta đã làm thái tử năm mươi năm nay rồi! Ngươi có biết suốt mấy chục năm qua ta sống như thế nào không? Ta ngày ngày đi trên băng mỏng, không phải chỉ cần tu thân mà còn luôn phải đề phòng tránh bị các hoàng tử khác đâm sau lưng, không dám thả lỏng một giờ khắc nào, chỉ sợ mất đi vị trí thái tử.
Ta vẫn luôn chờ đợi rồi lại đợi chờ như vậy, rất vất vả mới đợi được đến khi tuổi thọ của phụ hoàng gần tận, đợi lâu như vậy mà đến lúc này lại từ đâu nhảy ra một tên hậu duệ Bất Lão đan chứ!
Chết tiệt! Mọi thứ thật chết tiệt!
Ngươi còn muốn ta tính kế lâu dài? Chẳng lẽ muốn ta phải đợi thêm vài chục năm nữa sao!
Ta ra lệnh cho ngươi, cầm lấy lệnh bài của ta liên hệ với Vạn Yêu quốc ngay lập tức, yêu cầu bọn họ phái một đại yêu hóa long cảnh đến chặn đường truyền nhân của Bất lão đan, cho dù bọn họ có điều kiện gì cũng đồng ý!”
Thuộc hạ thấy thái tử đã mất khống chế như vậy, cũng biết không thể khuyên nữa nếu không sẽ tự hại chết mình.
Vâng điện hạ, thuộc hạ làm ngay. Chỉ là… Điện hạ, nếu như người muốn ngăn cản bọ họ, vậy sau khi chặn đường thành công thì hậu duệ của Bất lão đan nên xử lý như thế nào? Giết luôn hay giữ lại?”
Thái Tử nghe vậy, trên mặt cũng hiện lên sự bối rối.