Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 240: Sóng Ngầm Bắt Đầu Nổi Dậy

Chương 240: Sóng Ngầm Bắt Đầu Nổi Dậy

Hắn là người duy nhất trên thế giới kế thừa tài sản của Đan vương, và là người duy nhất có thể luyện ra được Bất lão đan, nếu giết một nhân tài như vậy thì thật đáng tiếc. Suy nghĩ về lâu dài mà nói thì sau này hắn ta trở thành hoàng đế rồi nhất định sẽ mong có thể sống lâu thêm vài năm nữa.
Thay vì giết hắn chi bằng nhốt hắn lại để hắn trở thành người luyện Bất lão đan riêng của mình.
Nhưng muốn bắt sống người từ tay của võ giả Hóa Long lục trọng thì lại quá khó, hơn nữa còn có nguy cơ bại lộ, một khi chuyện mình hợp tác với yêu ma bại lộ thì tất cả mọi chuyện coi như xong.
Suy nghĩ một chút, trong mắt thái tử hiện lên một tia tàn nhẫn: “Ưu tiên bắt sống, nếu không làm được, giết tại chỗ!”
Thuộc hạ biến sắc: “Điện hạ, đó là truyền nhân của Bất lão đan đấy, nếu như không được thì chúng ta phái thêm người đi bắt sống hắn, nếu giết hắn thì quả thật quá đáng tiếc.”
Thật ra thuộc hạ của hắn ta cũng có tính toán riêng, thân là tâm phúc số một bên cạnh thái tử, một khi thái tử lấy được truyền nhân của Bất lão đan, thì nói không chừng sau này mình cũng có thể trà trộn vào nếm thử một viên Bất lão đan chứ?
Thái tử hình như đã nhìn được tính toán nhỏ kia, lạnh lùng nói: “Ha ha, đáng tiếc sao?”
“Ta hỏi ngươi ngôi vị hoàng đế quan trọng hơn hay Bất Lão đan quan trọng hơn đây?”
“Cái này… Đương nhiên là…” Thuộc hạ ấp úng nói không ra lời, thật ra hắn ta muốn nói rằng cả hai đều quan trọng.
Thái tử lạnh lùng cười cười: “Không được làm hoàng đế, không trở thành cữu ngũ chí tôn thì sống một ngàn năm có lợi ích gì? Tuổi thọ mặc dù quan trọng nhưng cũng phải xem thử bản thân sống ra sao! Nếu như một tên ăn mày có thể sống đến ngàn tuổi vậy có phải tôi nên đi làm ăn mày để sống hay không?”
Thuộc hạ quá sợ hãi: “Điện hạ, hai việc này không giống nhau, người là thái tử sao có thể so sánh với một tên ăn mày chứ?”
“Hừ! Thái tử mà không được làm hoàng đế thì còn không một tên ăn mày nữa! Ít nhất thì ăn mày cũng được tự do, và có thể sống yên bình cho đến khi chết! Còn nếu ta không tranh giành, những đệ đệ thân yêu của ta sẽ tranh giành, nếu như ta thua thì ngươi đoán xem bọn chúng sẽ đối xử với ta như thế nào?
Như cách ta đối xử với bọn chúng khi chúng thua, nếu ta thua thì bọn chúng cũng sẽ dùng cách thức tương tự để đối xử với ta.
Cho nên, vì ngôi vị hoàng đế, cho dù là Bất lão đan đi nữa nếu cần thiết thì cũng phải bỏ!”
Thuộc hạ nghe vậy bị chấn động một lúc, im lặng rất lâu.
Mãi một lúc sau mới nói: “Thuộc hạ hiểu rồi, bây giờ thuộc hạ đi liên lạc với Vạn Yêu quốc ngay.”
“Được rồi, đi đi, nhớ lấy, đừng để lại bất cứ bằng chứng nào, đến khi bị điều tra thì tất cả manh mối đều chỉ về phía Vạn Yêu quốc, tất cả đều chỉ là hành động tự phát của Vạn Yêu quốc mà thôi.”

Trên đường quay về Đế Đô.
Tướng quân Kim Giáp Tần Như Tùng mang theo hơn mười Tông sư mặc giáp, đi xuyên qua núi rừng, đoàn người tất cả đều là cường giả, tốc độ hành động cực nhanh vượt qua núi non trùng điệp, loại bỏ bất cứ chướng ngại nào dám cản đường, san bằng mọi thứ thành bình địa.
Mà bởi vì tu vi của Cố Thanh Phong quá thấp nên được sắp xếp ngồi ở trong kiệu.
Hai vị Tông sư một trước một sau khiêng cỗ kiệu đi về phía trước
Bọn họ không chọn cách phi hành để đi, bởi vì đường xá xa xôi, thời gian phi hành dài sẽ làm năng lực của mọi người bị hao tổn nghiêm trọng, một khi gặp phải kẻ địch sẽ vô cùng bất lợi.
Hơn nữa trên bầu trời không có vật gì che chắn, một đoàn người bay qua sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý cho nên Tần Như Tùng lựa chọn đi đường bộ.
Cố Thanh Phong nhàn nhã ngồi trong kiệu, ăn cơm uống chút rượu, khoan hãy nói, kiệu được Tông sư khiêng thật sự rất tốt, nhìn thấy bọn họ liên tục trèo đèo lội suối nhưng chén rượu Tử Dương bên trong kiệu cũng không hề bị đổ giọt nào, giống như đang ngồi trên tàu siêu tốc vậy.
Bữa ăn cũng rất phong phú, gà vịt cá rau quả cái gì cũng có, đều do bạn bè yêu ma trong không gian Dị Độ cung cấp.
Đám yêu ma đã bỏ rất nhiều công sức để xây dựng nên bây giờ không gian Dị Độ đã tựa như chốn bồng lai tiên cảnh, trong đó có trồng rau củ và cây ăn trái, chăn nuôi gia súc và có một cái ao, hơi có cảm giác giống như những nhà nông vui vẻ.
Hơn nữa hương vị đồ ăn cũng khá ngon, đều do những người giấy của con chồn nấu đấy, sau một thời gian học tập nghiên cứu, những người giấy này đã tiến bộ vượt bậc, trình độ nhóm lửa nấu cơm đã có thể so sánh với đầu bếp trong những tiệm cơm bình dân rồi.
Tuy nhiên, mặc dù hương vị rất ngon nhưng lại hơi lãng phí giấy.
Sau mỗi bữa cơm đều sẽ có ba người chết cháy.
Cố Thanh Phong vừa thưởng thức bữa ăn vừa vui sướng nghĩ đến tương lai.
Chỉ cần vừa nghĩ tới việc mình sắp trở thành Nhất Tự Tịnh Kiên vương hắn đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.
Hắn là vương gia đấy! Lại còn là vương gia cấp bậc cao nhất nữa! Cả hai đời trước sau của hắn cộng lại cũng chưa từng làm đến chức quan lớn như vậy.
Mặc dù hắn nói mình là thần không cần tham quyền thế trong thiên hạ, nhưng thần cũng là người thôi sao có thể tách mình ra khỏi quần chúng chứ?
Cả ngày chỉ ngồi tít trên cao quan sát thiên hạ thì có gì thú vị chứ?
Huống chi việc liên tục gia tăng sức mạnh là để làm gì chứ? Không phải là vì muốn hưởng thụ cuộc sống tùy thích sao? Ta cố gắng phấn đấu đến nay giờ làm vương gia hưởng thụ thì có gì sai?
Nếu không thì xét trong thời hiện đại, cố gắng kiếm tiền để làm gì? Không phải chỉ là muốn có thể tiêu tiền để hưởng thụ cuộc sống tốt hơn sao!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất