Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 241: Cố Công Tử Đâu?

Chương 241: Cố Công Tử Đâu?

Khi đến Đế Đô, trước tiên hãy xin lão hoàng đế cho một trang viên lớn, rồi đến trăm triệu vàng bạc trắng, thê tử và thê thiếp xinh đẹp, và mở một hậu cung lớn để trải nghiệm cảm giác có ba ngàn mỹ nhân trong hậu cung. Là nam nhân ai mà không mơ mộng về ba ngàn mỹ nhân chốn hậu cung?
Suy cho cùng thì đó cũng là bản chất của nam nhân, không có gì xấu hổ!
Chỉ là có người ngại nói ra, có người ngượng ngùng mà thôi.
“Ha ha ha…” Cố Thanh Phong càng nghĩ càng sung sướng, không nhịn được nâng ly rượu lên uống một hớp.
Ầm!
Đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên bên ngoài cỗ kiệu!
Thân kiệu run lên bần bật, nghiêng trái ngã phải!
‘Rầm ào ào’!
Bữa cơm của Cố Thanh Phong và nửa bình rượu Tử Dương rơi xuống mặt đất.
Biến cố kinh hoàng xảy ra bất ngờ khiến hắn sửng sốt trong giây lát.
Hắn sững sờ nhìn những món ngon vương vãi khắp kiệu và bình rượu Tử Dương đáng giá ngàn vàng, hắn cảm thấy một cỗ lửa giận từ lòng bàn chân dâng thẳng lên trời!
Ngay sau đó, bên ngoài chiếc kiệu truyền đến tiếng đánh nhau, cùng với tiếng kinh hô hỗn loạn.
“Hỏa Nha đạo nhân! Nhà ngươi dám xâm nhập trong lãnh thổ của vương triều Đại Viêm, ngươi có ý đồ gì!”
“Khà khà khà… Tần Như Tùng, bản tọa nghe nói truyền nhân của Bất Lão đan đã xuất hiện nên ta đặc biệt đến đây nếm thử một viên, các con lên đi!”
Đột nhiên nhiệt độ bên ngoài chiếc kiệu tăng lên cao, và tiếng vỗ cánh của vô số con quạ đen vang lên không dứt.
âm thanh va chạm tai nhức óc, tiếng hai bên đánh nhau vang vọng khắp trời đất.
Tần Như Tùng lo lắng hô lớn: “Nhanh chóng bảo vệ Cố Thanh Phong đi trước!”
Hỏa Nha đạo nhân cũng là đại yêu Hóa Long lục trọng, nếu như bình thường thì vốn Tần Như Tùng không hề sợ đối phương, nhưng bây giờ ông ta bị thương nặng chưa lành, lại còn phải bảo vệ Cố Thanh Phong, sợ đông sợ tây, hoàn toàn bị yếu thế.
Hơn mười vị Tông sư đi theo đang điên cuồng tấn công những con quạ lửa bay đầy trời, muốn đưa Cố Thanh Phong thoát khỏi lớp lớp vòng vây.
Nhưng mà đúng lúc này.
Đùng!
Trong nháy mắt cửa kiệu mở ra, lộ ra một khuôn mặt tràn đầy tức giận!
Đó là Cố Thanh Phong.
Tông sư khiêng kiệu vừa thấy được Cố Thanh Phong đi ra, lập tức kinh hãi: “Cố công tử, mau vào trong đi, bên ngoài nguy…”
“Con mẹ nó, ai làm!!!” Một tiếng gào vang trời phát ra từ miệng Cố Thanh Phong, tiếng gầm vang vọng khiến Tần Như Tùng và Hỏa Nha đạo nhân vốn đang giao chiến kịch liệt cũng hơi bất ngờ nhìn lại một chút.
Ánh mắt hai người đồng thời nhìn qua.
“Cố Thanh Phong! Đi mau!”
Hỏa Nha đạo nhân híp mắt lại, cười quái dị nói: “Khà khà khà, tên này là truyền nhân của Bất lão đan đúng không? Hôm nay có bản tọa ở đây ngươi đừng hòng đi đâu.”
“Đi con mẹ nhà ngươi đó, ông đây hỏi mấy tên mới đến các ngươi cuối cùng là ai? Con mẹ nó, kẻ nào dám làm đổ đồ ăn của ông, còn làm vỡ một bình rượu trị giá ngàn vàng nữa! Là ngươi phải không!” Cố Thanh Phong giận dữ nhìn Hỏa Nha đạo nhân mắng.
Hỏa Nha đạo nhân bị chửi ngẩn cả người, thậm chí hai bên đang giao chiến cũng ngây ra hết cả, trong cuộc chiến sinh tử kịch liệt như vậy mà hắn chạy ra hỏi ai đã làm đổ đồ ăn của hắn có được hay không?
Hơn nữa, trên đời này làm sao có loại rượu nào đáng giá ngàn vàng chứ, chẳng lẽ là tiên nhưỡng sao?
Trong mắt Hỏa Nha đạo nhân hiện lên một tia nguy hiểm, âm trầm nói: “Tên nhóc loài người kia, ngươi có biết thế nào gọi là “họa từ miệng mà ra” chưa?”
“Ta thừa biết mặt chó nhà ngươi, con mẹ nó, nhìn cái mặt như đầu chim, bíp bíp bíp (giản lược năm trăm chữ tình cảm trìu mến), mẹ nó, hôm nay ông đây sẽ đánh đến khi mày són ra quần rồi bắt ngươi làm sạch nó!”
Tiếng nói của Cố Thanh Phong thanh phủ lên cả hiện trường, trong lúc nhất thời tất cả mọi người quên mất việc đang chiến đấu, trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, tình cảnh yên tĩnh quỷ dị.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng trên thế gian này lại có nhiều từ ngữ “đẹp” như vậy.
Quả nhiên là nghe thầy nói một buổi hơn đọc sách mười năm, đúng là mở mang tầm mắt.
“A a a! Mẹ kiếp, tao giết mày!” Hỏa Nha đạo nhân lửa giận công tâm gầm lên giận dữ phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh.
Chỉ thấy nó bắt đầu vận yêu lực toàn thân, ánh lửa lập loè, ngay sau đó, hàng vạn con quạ được tạo thành từ ngọn lửa như đạn đại bác hung hăng lao về phía Cố Thanh Phong.
Tần Như Tùng cũng lập tức bừng tỉnh, gương mặt hoảng loạn biến sắc, ông ta dùng tất cả sức lực của mình chặn lại được hơn vạn con quạ lửa, hai tay ngưng tụ được một vầng mặt trời ánh vàng sáng chói đánh bay đám quạ lửa.
“Mau triển khai trận pháp truyền tống, đi nhanh lên!”
Hơn mười vị Tông sư cũng tỉnh khỏi “ý niệm nghệ thuật đẹp đẽ không thể diễn tả”, hơn mười người chia nhau ra, đứng ở một vị trí thần bí nào đó hai tay bắt đầu bắt ấn.
Dần dần, một làn sóng dao động không gian bao trùm lấy họ.
Trong giây tiếp theo, ánh sáng lóe lên và bóng dáng mọi người biến mất ngay lập tức.
Chỉ để lại Tần Như Tùng và Hỏa Nha đạo nhân đang nổi trận lôi đình.
...
Ở một vùng núi hoang vu cách xa trăm dặm.
Không gian bỗng lăn tăn như sóng nước.
Cố Thanh Phong và bóng dáng của hơn mười vị Tông sư lập tức hiện trong trong không gian.
Hơn mười vị Tông sư dường như không còn sức lực, họ thở hổn hển từng hơi, hiển nhiên truyền tống với cự ly xa đã tiêu hao một lượng sức mạnh rất lớn của họ.
“Nhanh, hộ tống Cố công tử về đế đô trước, chờ khi bình an về đến đế đô… Hả? ! Cố công tử đâu? !”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất