Chương 242: Làm Vương Gia Khó Vậy Sao? (1)
Tất cả đám Tông sư đều lộ vẻ kinh hãi, không ngừng tìm kiếm xung quanh, nhưng đều không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Cố Thanh Phong. Làm sao có thể! Vừa rồi rõ ràng bọn họ đã cùng nhau dịch chuyển đến đây, sao mới vừa đáp xuống đất đã biến mất không chút tăm hơi rồi?
Dần dần, một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu họ.
Chắc là không phải Cố công tử đi tìm yêu ma rồi đấy chứ?!
Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy có thể lắm, chỉ vì một bữa cơm mà hắn dám nhục mạ một đại yêu Hóa Long cảnh trước mặt mọi người, lá gan này không thể nói là to nữa mà phải nói là cả người hắn chỉ có gan thôi.
Chắc chắn là khi tiếp đất, hắn đã nhân lúc mọi người nghỉ ngơi do mệt lả nên lén chạy về đó rồi.
“Chúng ta làm sao bây giờ?” Có người lo lắng hỏi.
“Còn có thể làm gì đây? Đương nhiên là quay về đó tìm rồi! Một khi Cố công tử xảy ra chuyện gì ngươi cảm thấy mấy người chúng ta có thể sống nổi sao?”
Mọi người không khỏi cảm thấy sốc khi nghe điều này.
Vì vậy bọn họ đều muốn quay lại, nhưng mới đi được hai bước đã nhìn thấy một bóng người từ trong bóng tối đi ra.
“Cố công tử!” Một vị Tông sư vừa vui vừa kinh ngạc kêu lên.
Người đi đến là Cố Thanh Phong.
Vẻ mặt Cố Thanh Phong phiền muộn đi tới trước mặt mọi người, hỏi: “Các ngươi có ai biết đường trở về không?”
Mấy vị Tông sư: “...”
...
Sau một nén hương, sau khi được mọi người thay nhau thuyết phục thì Cố Thanh Phong cuối cùng cũng từ bỏ ý định quay về, nhưng không phải do nhóm người này có tài ăn nói mà là bọn họ đều đã đồng ý mỗi người sẽ đãi hắn một bữa tiệc thịnh soạn.
Đương nhiên, Cố Thanh Phong hoàn toàn không phải kiểu người chỉ vì hơn mười bữa ăn thịnh soạn mà từ bỏ ý định quay lại, chủ yếu là hắn đã quá nóng lòng muốn làm vương gia rồi.
Vì vậy Cố Thanh Phong trở lại kiệu, lên đường.
Nhưng thật đáng tiếc mọi việc không được như mong muốn.
Chưa đi được mấy bước cỗ kiệu lại phải dừng lại.
Bên ngoài kiệu vang lên tiếng đánh nhau.
“Mau ra tay, nhân lúc Tần Như Tùng đang bị giữ chân, ưu tiên bắt sống hắn!”
Binh, keng, đang, bang, tiếng mũi kiếm va chạm với nhau vang lên bên tai không dứt.
“Ài.” Cố Thanh Phong ngồi trong kiệu thở dài một tiếng, cảm thấy lửa giận vừa ép xuống được một chút đã khổng thể đè nén nổi nữa rồi.
Vì sao trở thành vương gia thôi mà lại khó như vậy?
Ở thời hiện đại ta đã sống và làm việc “996″ hơn nửa đời người rồi, rất vất vả mới xuyên không được, chỉ muốn làm một vương gia ăn sung mặc sướng không được sao? Con mẹ nó chứ, mọi thứ bị làm sao vậy?
(996 là một chế độ làm việc của Trung Quốc yêu cầu nhân viên làm việc từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày mỗi tuần.)
Vì sao đám người này cứ nhất định phải ngăn cản ta chứ
Vì sao!
Mẹ kiếp!
Tất cả đều đáng chết!!!
Rầm!
Cửa kiệu được vị Tông sư hộ tống mở ra, người này ôm lấy cánh tay trái đầm đìa máu, vội vàng nói: “Cố công tử, kẻ địch quá đông, mau…”
Vị này Tông sư không nói tiếp nữa.
Bởi vì ông ta phát hiện tình trạng của Cố Thanh Phong không ổn lắm, nửa đầu cúi thấp, hai gò má ẩn ở trong bóng tối, cơ thể run nhè nhè, có một cỗ khí thế vô hình khủng bố đang lặng lẽ sinh sôi, giống như một ngọn núi lửa ngừng phun đã lâu sắp phun trào.
Tông sư chẳng biết tại sao ông ta nhìn Cố Thanh Phong trong trạng thái này toàn thân lại có cảm giác run sợ, tay chân bắt đầu nổi da gà, ông ta cảm thấy giống như đang nhìn thấy một đại ma đầu khủng bố.
“Cố… Cố công tử.” Tông sư bất giác nói cà lăm.
Đột nhiên, Cố Thanh Phong bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn như có điện, sắc mặt u ám đáng sợ, nửa khuôn mặt phía trên ẩn vào trong bóng tối của chiếc kiệu, chỉ lộ ra phần khóe miệng.
Hắn đang cười, khóe miệng cong lên thành một vòng cung thích hợp, để lộ hàm răng trắng bóng, sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
Cố Thanh Phong liếc nhìn vị Tông sư, tóc gáy Tông sư lập tức dựng đứng, sởn hết cả gai ốc, ông ta bất giác lùi lại vài bước, nhường lại vị trí cửa kiệu.
Cố Thanh Phong bước từng bước ra khỏi kiệu.
Sự xuất hiện của hắn lập tức thu hút ánh mắt của đám người mặc đồ đen.
Thủ lĩnh đám người mặc đồ đen hô to: “Mau bắt lấy hắn! Hắn là Cố Thanh Phong đấy! Đừng để hắn chạy mất!”
Ngay lập tức, tất cả những người mặc đồ đen đều lao về phía hắn, bọn họ có khoảng chừng hai mươi người, tất cả đều đạt cảnh giới Tông sư, thậm chí tên thủ lĩnh còn là một Đại Tông Sư.
Hơn mười vị Tông sư bảo vệ đã tiêu hao quá nhiều sức lực để thực hiện trận pháp truyền tống nên không thể ngăn cản được, dù liều mạng cũng chỉ có thể kéo dài thêm chút thời gian.
Cố Thanh Phong xuống kiệu, đứng lại.
Ánh mắt rét lạnh nhìn một vòng đám người mặc áo đen, nụ cười trên khóe miệng càng hung tợn.
Lúc này, người áo đen nhanh nhất đã vọt tới trước mặt Cố Thanh Phong, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng vì mình là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, y vươn bàn tay to về phía hắn.
Trong chớp mắt.
Khóe môi Cố Thanh Phong hơi nhúc nhích, hắn phun ra hai âm tiết vô cùng đơn giảng, giọng nói bình tĩnh lãnh đạm: “Quỳ xuống.”
Những lời này vừa nói ra, một cỗ uy áp linh hồn vô cùng kinh khủng nổ ra như bom nguyên tử nổ tung giáng xuống người y!
Bùm!
Trời đất như đổi màu.