Chương 243: Làm Vương Gia Khó Vậy Sao? (2)
Luồng khí lạnh sắc bén đến mức tưởng như xé toạc không gian, phóng lên tận trời đánh tan mây đen che khuất vầng trăng sáng, giáng xuống mặt đất làm tan nát đất đá bao phủ trên mặt đất. Cổ khí thế kia lan ra xung quanh.
Trong nháy mắt, thế giới như bị ấn nút tạm dừng, lúc này ý thức của mọi người đều bị một cơn chấn động chưa từng có, giống như mọi người bị một cây búa tạ nện vào sau đầu, cơ thể cũng cứng đờ một cách kỳ lạ.
Ngay sau đó, một cỗ áp lực không thể tưởng tượng quét qua người.
Bùm bùm bùm…
Tất cả mọi người đều phải chịu một áp lực khó tả, giống như đã tập luyện từ trước, tất cả quỳ rạp xuống đất, mặt đất đã bị đục thành hơn mười cái hố.
Còn người áo đen chỉ còn cách Cố Thanh Phong một cái duỗi tay, rõ ràng chỉ còn mấy cm nữa là chạm vào rồi nhưng khoảng cách đấy lại hệt như một cái rãnh trời không với tới được.
Như thể bị một vật nặng nào đó va vào, cơ thể vẫn đang tiến về phía trước đột nhiên kêu “rắc rắc” một tiếng rồi lập tức rơi xuống mặt đất.
Cả người dán chặt trên mặt đất, căn bản không thể động đậy, ý thức dần dần tiêu tán.
Giờ khắc này, tiếng đánh nhau ầm ĩ hay tiếng hò hét cũng im bặt.
Tiếng chim thú, tiếng gió thổi lá cây, tiếng muỗi đập cánh trong phạm vi vài dặm xung quanh đây cũng hoàn toàn biến mất.
Vạn vật rơi vào im lặng.
Mọi thứ giống như đang xem một bộ phim không tiếng động.
Vẻ mặt tất cả mọi người đều vô cùng hoảng sợ, nét mặt khiếp sợ nhìn người duy nhất còn đứng vững ở đó là Cố Thanh Phong, giống như đang nhìn thấy ma thần.
Cộp cộp cộp…
Một loạt tiếng bước chân phá vỡ sự im lặng.
Cố Thanh Phong từ từ đi đến bên cạnh một tên mặc đồ đen, hắn nhìn tên kia từ trên cao xuống.
Sự sợ hãi trong mắt người áo đen đã đạt đến mức không thể chịu nổi nữa, dưới sự áp bức đáng sợ này, y muốn chạy trốn, nhưng áp lực thật sự quá mạnh mẽ, mạnh đến mức y cơ thể y còn không run lên nổi.
Đây là một áp lực từ sâu bên trong linh hồn.
Cố Thanh Phong nhìn kỹ y một lúc, thản nhiên nói: “Ngươi nói xem… Vì sao trở thành vương gia thôi lại khó như vậy?”
Nỗi sợ hãi khiến người mặc đồ đen không thể suy nghĩ, cũng không nói được gì.
Bùm!
Cố Thanh Phong ra một quyền đánh bể đầu y, cảnh tượng giống hệt như ném một cái dưa hấu từ trên cao xuống, rơi xuống đất thật mạnh.
Cộp cộp cộp…
Cố Thanh Phong lại tiếp tục đi đến trước mặt người áo đen phía sau, hỏi: “Ngươi nói xem… Một thiếu niên đến từ một quận nhỏ tự mình nỗ lực lấy được vương vị, hắn có làm gì sai không?”
“Không có… Không có không có.”
Bùm!
Thêm một quả dưa hấu nữa nổ tung.
“Vậy tại sao các ngươi lại muốn ngăn cản hắn? Rõ ràng hắn cũng không có ý định làm hại ai cả, đơn giản hắn chỉ muốn được hưởng thủ như một vương gia ăn sung mặc sướng, không được sao?”
Đám người mặc áo đen nghe thấy câu hỏi của Cố Thanh Phong câu hỏi, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, chúng ham muốn sống mãnh liệt gật đầu điên cuồng: “Được, được, được, quá được luôn.”
“Khà khà khà…” Tiếng cười quỷ dị của Cố Thanh Phong vang vọng quanh quẩn khắp vùng núi hoang vu làm cho người ta không rét mà run.
Mọi người trong đầu hiện lên một suy nghĩ, quái vật! Hắn nhất định là quái vật!
Những người bảo vệ Cố Thanh Phong càng khiếp sợ hơn, run như cầy sấy, bọn họ cũng không hề vui vẻ chút nào, bọn họ chỉ thấy sợ hãi.
Sợ Cố Thanh Phong lỡ cao hứng nhất thời giết cả bọn họ.
“Ngươi nói xem… Nếu như mọi người hiểu lí lẽ sớm hơn chút có phải tốt không? Vậy thì đã không có ai phải chết rồi, thật đáng tiếc, mọi người lại quá chậm hiểu, kiếp sau nhớ chú ý chút nhé.”
Cố Thanh Phong vừa dứt lời, bóng người lập tức biến mất tại chỗ.
Đột nhiên, hơn hai mươi dư ảnh xuất hiện ở hiện trường.
Bùm bùm bùm…
Tiếng đầu nổ vang lên gần như cùng lúc với nhau, hơn chục quả pháo hoa máu đỏ tươi lặng lẽ nở rộ.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, Cố Thanh Phong giải trừ uy áp linh hồn.
Hai mươi mấy cỗ thi thể cùng ngã xuống đất, máu tươi chảy lênh láng, nhuộm đỏ một vùng đất lớn.
Nhưng mười mấy hộ vệ còn lại vẫn đứng đó bất động như bị trúng thuật định thân, kinh ngạc nhìn Cố Thanh Phong đi từng bước một về phía chiếc kiệu.
Sau đó ngồi vào trong.
Nhóm hộ vệ nhìn nhau, vừa sợ hãi vừa ngỡ ngàng.
Đối tượng đáng lẽ mình phải hộ tống hóa ra lại là một người có thực lực sâu không lường được, sao bọn họ có thể không kinh hãi được chứ?
Khí thế đáng sợ vừa rồi còn kinh khủng hơn cả Tần Như Tùng, rốt cuộc hắn là ai?
Không phải người đạt Chân Khí cảnh trở lên không thể vào Ngọc Long bí cảnh được sao?
Ngay khi mọi người đang nhìn nhau thì nghe thấy giọng nói của Cố Thanh Phong trong kiệu truyền ra, hắn ung dung nói: “Đi gom hết đồ đạc trên người mấy thi thể lại cho bản vương.”
Mọi người nghe vậy sửng sốt trong chốc lát, sau đó mới hiểu ra, vội vàng lục lọi thi thể.
Sau một nén nhang, một vị hộ vệ cầm hai mươi chiếc nhẫn Càn Khôn đi tới cung kính dâng lên cho Cố Thanh Phong.
Cố Thanh Phong nhận lấy những chiếc nhẫn, kiểm tra từng chiếc một, rồi đột nhiên giận tím mặt.
“Sao lại ít thế!”
Bịch.
Vị hộ vệ vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ, vội vàng nói: “Cố… Công… Vương gia, chắc chắn là những tên sát thủ này trước khi hành động sợ sẽ có người chết, lo lắng sẽ bị truy ra manh mối trên thi thể nên không mang theo nhiều đồ.
Cố Thanh Phong nghe vậy cũng bớt tức giận, nói: “Được rồi, ngươi lui ra đi, tiếp tục lên đường.”
“Vâng, vương gia.”
Thị vệ như được đại xá, vội vàng đóng kỹ cửa kiệu, tiếp tục lên đường.
Cố Thanh Phong lại lấy thêm một ít đồ ăn từ không gian Dị Độ ra, tiếp tục ăn.
Dù sao ban nãy hắn vẫn chưa no.