Chương 246: Minh âm Quỷ Hỏa
Đánh một lần không trúng, làm sao Cố Thanh Phong có thể dừng tay, lập tức xoay người quần chiến, khí thế ngang ngược giống như hung thú thượng cổ, hắn vung nắm đấm đầy trời như bao bọc Hỏa Nha đạo sĩ. Hỏa Nha đạo nhân tuy bị chấn động, nó khiếp sợ năng lực phòng ngự mạnh mẽ của Cố Thanh Phong, nhưng dù sao nó cũng là đại yêu Hóa Long lục trọng, hơn nữa cơ thể yêu tộc trời sinh đã mạnh hơn con người rất nhiều, cho dù đánh cận chiến thì nó cũng không hề yếu thế chút nào.
Đôi cánh tung bay tạo ra gió lốc mạnh mẽ, dùng một cỗ sức mạnh khổng lồ để ngăn chặn những cú đấm của Cố Thanh Phong.
Nắm đấm và móng vuốt của một người một yêu chạm vào nhau, những tiếng nổ vang lên giữa không trung không ngừng, hai bóng người liên tục di chuyển qua lại chỉ để lại dư ảnh, như thể bầu trời chỉ toàn hình bóng hai người đang chiến đấu.
Dần dần, cả hai đánh nhau bằng Chân Hỏa, trên người Cố Thanh Phong ngưng tụ ra hình ảnh một con giao long đen dài hàng trăm thước, và mỗi đòn đánh dường như đều ẩn chứa sức mạnh của giao long.
Mà uy thế của Hỏa Nha đạo nhân lại càng mạnh mẽ hơn, bóng hình Hắc Vũ Hỏa Nha cao ngàn thước vỗ cánh bay lượn, mỗi cú đánh đều kèm theo bầu trời đầy lửa.
Nhìn qua, Hỏa Nha đạo nhân có vẻ chiếm ưu thế áp đảo, nhưng càng chiến đấu, nó lại càng sợ hãi.
Trong lòng đã đảo lộn như dời sông lấp biển.
Làm sao có thể! Tại sao thực lực của tiểu tử này càng ngày càng mạnh! Mới đầu chỉ là Hóa Long nhất trọng, vậy mà đánh một lúc đã đạt đến Hóa Long tam trọng rồi!
Đây là thể chất gì vậy! Hắn đã nhận không dưới trăm đòn của bản tọa nhưng lại không bị tổn thương chút nào lại còn có thể kháng hoàn toàn lửa của bản tọa!
Đáng chết!
Trên người tiểu tử này có điều cổ quái, không thể tiếp tục như vậy nữa.
So với sự khiếp sợ của Hỏa Nha đạo nhân, Cố Thanh Phong càng đấu càng phấn khích, hình ảnh giao long trên người hắn ngày càng rắn chắc, hơn nữa nó vẫn đang ngày càng lớn dần, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự phát triển của Hắc Long bất diệt thân, nó đang từ bước tăng lên cấp cao hơn.
Đột nhiên Hỏa Nha đạo nhân mạnh mẽ dang rộng đôi cánh, đánh Cố Thanh Phong một đòn, sau đó mượn phản lực nhanh chóng rời khỏi phạm vi chiến đấu.
Khoảng cách giữa hai người bị nới rộng ra, Hỏa Nha đạo nhân nhìn chằm chằm Cố Thanh Phong, trong mắt không còn sự khinh thường như trước nữa, chỉ còn lại sự nghiêm túc có phần sợ hãi.
“Tiểu tử, bản tọa không biết trên người có điều gì quái lạ, nhưng, đến đây chấm dứt rồi!”
Hỏa Nha đạo nhân bất ngờ quát to một tiếng, lập tức vận hết yêu khí trong cơ thể, ngọn lửa đen vốn đang bao bọc toàn thân giờ khắc này bốc lên cao hơn mười trượng, giống như một tòa Hỏa Diệm Sơn đang bốc cháy hừng hực.
Cố Thanh Phong bất mãn nhếch miệng nói: “Dùng quyền đánh vào da thịt mới là cái thú của nam nhân, ngươi trốn ra xa rồi dùng kỹ năng như vậy rõ ràng là hành động của mấy đứa nhóc.”
Giọng điệu Cố Thanh Phong có phần ghen tị, bởi vì hắn không có kỹ năng tráng lệ như vậy.
Nhất Tự Phần Dương Kiếm hắn vẫn dùng trước giờ cấp độ quá thấp, đối phó với Tông sư còn tạm được, nhưng để đánh với một Hóa Long thì không khác gì đang gãi ngứa.
Trừ phi sử dụng võ kỹ thiên cấp [Thập Tự Minh Viêm Kiếm], nhưng khổ nỗi không có âm Hỏa, không thể sử dụng được.
Lúc này, ngọn lửa trên người Hỏa Nha đạo nhân lại biến hóa lạ thường, tòa Hỏa Diệm Sơn vốn đang cao mấy chục trượng đột nhiên thu nhỏ lại, biến thành một lỗ đen đáng sợ!
Giống như một lỗ đen mặt trời, nhiệt độ cao vô tận tỏa ra từ bên trong nó lập tức biến mọi thứ trong phạm vi hơn mười dặm thành biển lửa.
Chỉ nghe Hỏa Nha đạo nhân cười lạnh nói: “Tần Như Tùng đã chết dưới chiêu thức này của ta, cứ từ từ mà hưởng thụ đi!”
Một tiếng quát vang lên: “Cực dương sinh âm, Minh âm Quỷ Hỏa!”
Nó vừa dứt lời, nhiệt độ giữa trời đất đột nhiên giảm xuống, ngọn lửa đang cháy hừng hực lập tức bị dập tắt, trên một vùng đất lớn hình thành một tầng băng đen.
Trong chốc lát, băng đen lan rộng, đóng băng hàng trăm dặm!
Đột nhiên, trong lỗ đen phun ra một bông sen đen giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng, nó phát ra một làn sóng năng lượng đáng sợ bao phủ Cố Thanh Phong.
Nhìn thấy cảnh này, nụ cười của Cố Thanh Phong dần xán lạn.
Đúng là buồn ngủ gặp được chiếu manh mà.
Trong chốc lát, đóa sen đen đến gần hắn rồi “ầm ầm” vỡ tan.
Một lớp băng đen dày đặc bao phủ xung quanh người Cố Thanh Phong.
Đinh!
Ký chủ đã bị Hoả Nha đạo nhân tấn công.
Thuộc tính lửa +10000 +10000 +10000 …
Thuộc tính lửa đã đạt đến giới hạn cao nhất, chúc mừng ký chủ thăng cấp Hoả Linh Thể lên Hoả Thần Thể.
Hoả Thần Thể là thần lửa, điều khiển lửa của cả thế gian, đồng thời có thể tăng uy lực của ngọn lửa.
Răng rắc!
Lớp băng đen tan rã, Cố Thanh Phong bước ra ngoài mà chẳng hề hấn gì.
“Không thể nào!” Thấy vậy, sắc mặt Hoả Nha đạo nhân trở nên hốt hoảng, gào lên điên cuồng.
“Ha ha ha…” Cố Thanh Phong nở nụ cười lạnh lùng: “Bây giờ nơi đây là của ai, ngươi nhìn rõ xem.”
Cố Thanh Phong giơ tay phải lên, bàn tay nắm lấy không khí.
“Lửa đến đây!”
Hắn ra lệnh một tiếng, ngọn lửa đen vô tận đang bao trùm không gian giống như nghe được hiệu lệnh của thần linh, chúng lũ lượt hoá thành những dòng nước đen, tụ lại trong lòng bàn tay của hắn.
Dần dần, những dòng nước đen tập hợp lại thành một quả cầu đen khổng lồ, giống như một cái hố đen.
Hố đen khổng lồ đó thậm chí còn lớn hơn cả cái mà Hoả Nha đạo nhân tạo ra trước đó.
“Cực dương sinh âm, Minh âm Quỷ Hoả!”
Lời thoại quen thuộc phát ra từ miệng Cố Thanh Phong.
Một đoá sen đen lớn hơn bay từ trong hố đen ra, bay về phía Hoả Nha đạo nhân.