Chương 247: Hỏa Thần Thể (1)
Trong nháy mắt, Hoả Nha đạo nhân hồn vía lên mây. Dưới hiểm hoạ sinh tử cũng không thể cứ mãi kinh sợ, nó hiểu rõ sức mạnh của Minh âm Quỷ Hoả, nếu trúng chiêu này thì dù là Hóa Long thất trọng chắc chắn cũng phải chết. Thứ này chỉ có thể tránh, không thể đỡ.
Vì vậy Hoả Nha đạo nhân thu hồi trận pháp phong toả của mình, quay đầu bỏ chạy, sau đó đụng phải không gian niêm phong của Cố Thanh Phong.
“Ha ha ha… Không phải lúc trước ngươi rất dũng cảm hay sao? Sao bây giờ lại bỏ chạy hả?”
Cố Thanh Phong điều khiển đoá sen đen, hăng hái đuổi theo. Hoả Nha đạo nhân không còn thời gian để nói chuyện, nó liều mạng dịch chuyển né tránh trong không gian.
Nhưng bất cứ nơi nào đoá sen đen đi qua, mọi thứ đều bị đóng băng, băng đen vô tận vây chặt lấy Hoả Nha đạo nhân đang trốn tránh, không gian phong tỏa ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần.
Rốt cuộc!
Hoả Nhân đạo nhân bị ép đến đường cùng, đoá sen đen cũng đã bay tới đỉnh đầu của nó, cái lạnh thấu xương khiến nó cảm giác như linh hồn của mình sắp đông cứng lại.
“Không!” Hoả Nha đạo nhân tuyệt vọng hét lên, con mắt như muốn nứt ra.
Nó vận toàn bộ yêu lực tạo ra tầng tầng lớp lớp phòng ngự khắp người nhưng vẫn không thể ngăn cản đoá sen đen rơi xuống.
Vào lúc đoá sen đen sắp nuốt chửng nó…
Ầm!
Một tiếng nổ giòn tan vang lên, đoá sen đen vỡ nát rồi biến mất không còn dấu vết.
“Ngươi muốn sống không?” Cố Thanh Phong tiến lên phía trước, nhìn Hoả Nha đạo nhân sợ tới mức gần chết mềm nhĩn nằm trên mặt đất bằng nửa con mắt.
Hoả Nha đạo nhân sửng sốt trong chốc lát, vội hoàn hồn lại, gật đầu điên cuồng: “Ta muốn!”
“Tốt lắm, đứng lên đánh ta đi.”
Hoả Nha đạo nhân: “…”
Bốp!
Cố Thanh Phong tát Hoả Nha đạo nhân một cái, lệch cả mỏ chim.
“Đứng lên, dùng hết tất cả yêu lực của ngươi đánh ta, đừng để ta lặp lại lần nữa.”
Hoả Nha đạo nhân bị đánh, giận nhưng không dám nói. Nó bán tin bán nghi đứng lên, ngưng tụ yêu lực, hoàn toàn không tin lời Cố Thanh Phong nói.
Cố Thanh Phong dang rộng hai tay, lộ ra lồng ngực.
“Tới đây, đánh đi.”
Hoả Nha đạo nhân không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng lúc này Cố Thanh Phong không hề phòng bị gì, lộ ra nhược điểm.
Nó vươn móng vuốt ra tấn công một cách thận trọng.
Thậm chí khi móng vuốt vươn ra được nửa đường, nó còn lén nhìn sắc mặt của Cố Thanh Phong. Lúc đến gần, sắc mặt nó đột nhiên biến đổi, lộ ra vẻ dữ tợn hung ác.
“Chết đi!”
Oàng!
Móng vuốt đánh vào ngực Cố Thanh Phong.
Tinh!
Ký chủ đã bị Hoả Nha đạo nhân tấn công.
Lực phòng ngự +20000.
Cố Thanh Phong chau mày, sao vẫn chưa thăng cấp?
“Tiếp đi.”
Thế nhưng Hoả Nha đạo nhân lại chậm chạp không ra tay. nó trợn mắt há mồm nhìn móng vuốt của mình đã bị bẻ cong thành chạc cây, lại nhìn Cố Thanh Phong không bị thương tổn chút nào, ngay cả một dấu vết cũng không có, đại não như chết lặng.
Bốp!
“Ta nói ngươi đánh tiếp đi, điếc à!”
Cái tát này lại khiến mỏ chim của Hoả Nha đạo nhân được chỉnh về lại hình dáng bình thường.
Bị kích thích bởi đau đớn và nhục nhã, nó gầm lên một tiếng, ngưng tụ yêu lực một lần nữa, nó đổi móng vuốt khác, ra một đòn rền vang.
Đinh!
Ký chủ đã bị Hoả Nha đạo nhân tấn công.
Lực phòng ngự +20000.
Bốp!
“Tiếp tục.”
“A a a!”
Ầm!
Bốp!
“Tiếp tục!”
…
Sau hơn mười cú tát, mặt của Hoả Nha đạo nhân đã bị tát tới nỗi không nhìn ra hình thù của con chim nữa rồi.
Nhưng lúc này trong mắt nó không còn phẫn nộ nữa mà chỉ vô cùng sợ hãi.
Sau vài chục lần tấn công toàn lực, cho dù là Hóa Long đỉnh phong mà dám không đề phòng gì đứng ở đây cho nó đánh, nó cũng có thể đánh chết vài lần rồi.
Thế nhưng con người trước mặt này lại không hề bị tổn hại đến một cọng tóc.
Ngược lại bản thân mình thì sao?
Móng vuốt đã gãy xương nát bấy, mỏ chim được bị tát đến mức gần như vặn ra sau đầu rồi.
Dù Hỏa Nha đạo nhân thân là đại yêu Hóa Long lục trọng, nó cũng sợ, thật sự sợ, tên này là một con quái vật, quái vật đánh mãi không chết!
Lần đầu tiên trong đời nó cảm thấy việc đánh một người lại đau khổ đến như vậy.
“Khà khà khà…” Cố Thanh Phong đột nhiên cười như điên: “Ta cảm thấy sắp đến điểm mấu chốt rồi, thêm chút nữa, nhanh lên, đánh đi!”
Nghe thấy tiếng cười làm cho người sởn hết cả gai ốc của Cố Thanh Phong, Hỏa Nha đạo nhân sợ đến mức vội vàng cuộn chặt mình lại như quả bóng, run rẩy.
“Đại… Đại nhân, xin ngài đừng đánh ta nữa, nếu đánh nữa ta chết mất! Ngài tha cho ta đi!”
Bốp!
“Mẹ kiếp, đừng nói nhảm nữa! Đánh tiếp một đòn cuối cùng đi, mau lên, bây giờ ta đang bị kẹt ở đây dở dở ương ương, rất khó chịu!”
Hỏa Nha đạo nhân cúi đầu nhìn những chỗ gãy xương khắp thân thể mình, đột nhiên rất muốn khóc.
“Đại nhân, xương cốt toàn thân tôi đã gãy cả rồi, thật sự không làm được nữa.”
Bốp!
“Con mẹ nó, ngươi bị ngu à! Đập đầu ngươi đi!”
Sắc mặt Hỏa Nha đạo nhân càng hoảng sợ, đập đầu? Thật sự sẽ chết người đấy!
Nó điên cuồng lắc đầu, chống cự hết mình.
“Ngươi đánh hay không? Nếu không đánh ông đây sẽ thiến ngươi.”
“Ta đánh, ta đánh là được mà.” Vẻ mặt Hỏa Nha đạo nhân nói như đưa đám.
Rầm!
Hỏa Nha đạo nhân dùng đầu đánh vào lồng ngực của Cố Thanh Phong.
Chỉ nghe một tiếng “răng rắc” vang lên.
Đầu Hỏa Nha đạo nhân rạn nứt, cái cổ gập lại bất tỉnh.
Đinh!
Ký chủ đã bị Hỏa Nha đạo nhân tấn công.
Lực phòng ngự +10000.
Chúc mừng ký chủ, lực phòng ngự đã đạt giới hạn cao nhất, Hắc Long bất diệt thân thăng cấp (trung cấp lên cao cấp)
“Ha ha ha…” Cố Thanh Phong vui vẻ cười ha ha: “Rốt cuộc… Rốt cuộc cũng lên cấp rồi! Thực lực của cơ thể đã đạt đến Hóa Long lục trọng!”
Hắn nhìn Hỏa Nha đạo nhân đã không còn nhìn ra bộ dạng chim nữa, dùng chân đạp đạp nó: “Này, đừng giả bộ chết nữa, tỉnh dậy đi.”