Chương 250: Uy Hiếp
Không cần nghĩ cũng biết lão đầu sắp chết nằm trên long sàng chính là Hoàng đế, là Cửu Ngũ Chí Tôn của vương triều Đại Viêm. Có điều lúc này trên người Hoàng đế chẳng còn một li một tí khí phách Vương giả nào, có chăng chỉ là nỗi sợ và sự tham luyến khi sắp đối mặt với cái chết.
Ngoại trừ Thái y, ở bên cạnh còn có một vị thái giám trẻ tuổi trắng trẻo có khuôn mặt âm nhu đang nắm tay Hoàng đế, không ngừng truyền chân nguyên vào trong để kéo dài tính mạng.
Linh hồn của Cố Thanh Phong cảm giác nhạy bén khác thường. Khi hắn nhìn về phúa thái giám trẻ thì trong lòng lập tức thấy hơi kinh hãi.
Hóa Long đỉnh phong!
Vị thái giám trẻ tuổi này nhìn qua mới khoảng chừng hai mươi, vậy mà đã đạt Hóa Long đỉnh phong! Nhất định là lão quái vật có thuật Trú nhan.
Đây chính là nội tình của vương triều Đại Viêm sao? Vậy mà có hai vị Hóa Long Đỉnh phong!
Ở thời đại không có Thần cảnh, Hóa Long đỉnh phong tương đương có chiến lực mạnh nhất, phóng mắt nhìn các đại môn phái trong giang hồ và vô số danh môn thế gia cũng chưa thấy nhà ai có một vị Hóa Long đỉnh phong, nhưng ở hoàng thất vương triều Đại Viêm lại có hai người.
Hiển nhiên hai người này một chủ nội, một chủ ngoại.
Quốc sư Tư Đồ Không phụ trách chuyện triều đình, còn thái giám trẻ tuổi lại bảo vệ an toàn cho hoàng thất.
“Bệ hạ, đã đưa truyền nhân Bất Lão đan là Cố Thanh Phong đến.”
Giọng nói của Tư Đồ Không đánh gãy suy nghĩ của Cố Thanh Phong.
Hoàng đế lão nhân trên Long sàng nghe được câu này, đôi con ngươi vốn dĩ mờ mịt cũng thình lình phát ra một tia sáng, giống như người sắp chết nắm được cây cỏ cứu mạng.
Dáng vẻ của Hoàng đế kích động, run run rẩy rẩy vươn tay chỉ về phía Cố Thanh Phong: “Bất… Bất… Lão đan! Nhanh đưa cho… trẫm!”
Đôi mắt âm trầm của thái giám trẻ nhìn chằm chằm về phía Cố Thanh Phong: “Không nghe thấy bệ hạ nói gì sao? Mau trình Bất Lão đan lên!”
Bà mẹ nó! Giở quẻ với ai đấy! Nếu không phải thấy ngươi là con người, ông đây cũng không muốn đồng loại chém giết nhau thì hôm nay sẽ khiến ngươi biết bông hoa vì sao lại đỏ như vậy!
“Ta không có Bất Lão đan, nhưng nắm được phương pháp thần luyện, có hể luyện chế được Bất Lão đan.”
Ánh sáng trong mắt hoàng đế lập tức trở nên ảm đạm, giống như đang muốn nói gì đó nhưng lại không có hơi sức để nói.
Ngược lại là thái giám trẻ kia vẫn nhìn chòng chọc Cố Thanh Phong như cũ: “Quốc sư đại nhân, hiện tại lão nô không tiện hành động, kính xin quốc sư đại nhân soát người thay.”
Quốc sư khẽ gật đầu, lập tức nói với Cố Thanh Phong: “Lấy Càn Khôn giới của ngươi ra… Ồ? Trên người ngươi có ba mươi hai Càn Khôn Giới sao?”
Tư Đồ Không cổ quái nhìn Cố Thanh Phong một chút, thần sắc có chúy khó hiểu, nhưng mà cũng không hỏi: “Đều lấy ra hết đi.”
Mịa ó!
Đây là đãi ngộ của Nhất Tự Tịnh Kiên Vương?
Trong lòng Cố Thanh Phong chửi ầm lên. Các người được đấy! Lão tử đến là cứu mạng hoàng đế, thái độ của các ngươi đối với ân nhân cứu mạng là thế này?
Mặc dù khó chịu trong lòng, nhưng Cố Thanh Phong cũng không phát tác. Trước mặt có hai vị Hóa Long đỉnh phong, chút thực lực kia của hắn thật đúng là không đáng chú ý.
Có điều, Cố Thanh Phong sẽ nhớ kỹ chuyện hôm nay.
Chỉ có chuyện hắn luôn lục soát nhẫn Càn Khôn của người ta, có khi nào nhân vật thay đổi chứ!
Chờ đấy, sau này ta không đem các ngươi nhấn xuống chà sát trên mặt đất thì ông đây không phải họ Cố!
Cố Thanh Phong lấy ba mươi hai chiếc nhẫn Càn Khôn. Đây đều là do hắn mò trên người ta, trong đó có ba mươi mốt cái đều rỗng, tất cả tài vậy đều chuyển vào trong một chiếc nhẫn.
Bởi vì nhẫn Càn Khôn cũng đáng không ít tiền nên Cố Thanh Phong không ném đi, đều giữ lại hết để chuẩn bị bán lấy tiền đó.
Về chuyện lục soát nhẫn Càn Khôn, Cố Thanh Phong nhẹ nhõm không thấy sợ. Trong nhẫn Càn Khônchỉ có một ít tài vậy và tạp vật đan được, đồ vật thực sự quan trong đều ở bên trong không gian Dị độ.
Ví dụ như Thiên giai linh binh, Thọ nguyên vô chủ, Bất lão đan, quyển trục Thiên ma,...
Cố Thanh Phong mở từng cái nhẫn Càn Khôn ra, mặc cho bọn họ xem xét.
Tra xét xong ba mươi mốt cái nhẫn trống rỗng, lại mở một cái chứa tất cả tài vật ra.
Bùm!
Một mảng kim quang chói mắt chiếu sáng cả tòa cung điện.
Sau khi mọi người thấy những thứ bên trong nhẫn Càn Khôn, tất cả đều ngây người.
Dù Tư Đồ Không là quốc sư đương triều cao quý thì cũng không kìm được có chút ngu ngơ.
Lão nhìn từng tòa núi vàng núi bạc bên trong nhẫn Càn Khôn, lại nhìn sang Cố Thanh Phong một chút, lặp đi lặp lại nhiều lần xác nhận mình không hoa mắt mới nói: “Ngươi lấy đâu ra nhiều tiền bạc như vậy?”
Cố Thanh Phong hơi ngượng ngùng cười cười: “Ngày bình thường tiết kiệm đã quen, không thích dùng tiền nên cất đi một chút.”
Tư Đồ Không: “...”
“Khụ khụ.” Thái giám trẻ đột nhiên ho nhẹ nói: “Cố Thanh Phong, ngươi luyện chế Bất lão đan mất bao lâu?”
Cố Thanh Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Dược liệu sung túc, bảy ngày là đủ rồi.”
“Ba ngày! Ngươi chỉ có thời gian ba ngày. Trong thời gian này ngươi có thể dùng tất cả dược liệu trong quốc khố, nhưng ba ngày sau, nếu như ngươi luyện không ra Bất lão đan thì sẽ có hậu quả gì, ta nghĩ ngươi rõ ràng.” Trong giọng nói của thái giám trẻ tuổi ẩn chứa ý tứ uy hiếp rõ ràng.
“Dẫn hắn đi.”
Theo một tiếng ra lệnh của thái giám trẻ tuổi, Cố Thanh Phong liền bị quốc sư Tư Đồ Không mang đi.
Tư Đồ Không mang theo Cố Thanh Phong đi dạo trong hoàng cung rộng lớn, làm cho Cố Thanh Phong vốn đã mù đường hoàn toàn lạc đường, cuối cùng hai người dừng ở trước quốc khố.