Chương 261: Alo! Sư Phụ, Con Cố Thanh Phong Đây (1)
“Ngươi lại dám đánh chúng ta?” Thái giám trẻ mặt đầy vẻ không thể tin, cả giận nói. “Cút, chó khôn chớ cản đường.” Cố Thanh Phong hừ lạnh nói.
Thái giám trẻ nhất thời giận tím mặt, một luồng khí thế đáng sợ vô hình theo cơn thịnh nộ không thể khống chế chực chờ bùng nổ ra ngoài.
Đôi mắt hẹp dài nữ tính nhìn chòng chọc vào Cố Thanh Phong, ẩn chứa sát cơ kinh trời!
“Á à? Muốn động thủ?” Cố Thanh Phong khinh thường cười khẩy, lập tức từ trong nhẫn Càn Khôn lấy ra một tấm ngọc phù truyền tấn. Tấm ngọc phù truyền tấn này là hắn mò được từ xác chết, cụ thể là xác của anh bạn nào cung cấp thì hắn không rõ.
“Ngươi chờ đó, bổn vương lập tức gọi sư phụ tới. Bổn vương ngược lại muốn xem xem cái thứ không sợ chết dám vuốt râu thần?”
Cố Thanh Phong nói xong liền muốn khởi động ngọc phù truyền tấn, dáng vẻ tràn đầy phách lối cực kỳ giống dân anh chị gọi điện thoại kêu người tới.
Động tác đó lập tức khiến cho mọi người sợ hãi biến sắc.
Người ta gọi luôn cả thần rồi, phải làm sao mới ổn đây? Ai ngăn cản được chứ?
Thái giám trẻ nhìn chằm chằm ngọc phù truyền tấn trong tay Cố Thanh Phong, ánh mắt nhấp nháy không ngừng, hết sức kiêng kỵ, nhưng lại cực kỳ do dự có nên trực tiếp cướp lấy nó hay không.
Thật ra người căng thẳng nhất vẫn là hoàng đế, lãokhó khăn lắm mới hồi sinh lần nữa, có hy vọng trường sinh, chỉ có người cận kề tử vong mới thấu hiểu sâu sắc được loại khát vọng cầu sinh này.
Nhưng bây giờ Cố Thanh Phong một lời không hợp liền gọi thần, ai chịu cho nổi?
Ngộ nhỡ thần thuộc kiểu người bao che cho người nhà, đến Kim Loan Điện đại khai sát giới thì làm sao?
Cho nên, rốt cuộc là mặt mũi quan trọng hay là sinh mạng quan trọng?
Hoàng đế cũng bắt đầu do dự.
Trong khi bọn họ đang do dự, Cố Thanh Phong đã bắt đầu chửi bóng chửi gió.
Mịa nó các ngươi đang đòi ngăn ta à!
Mịa, tại sao không ai cản nữa vậy!
Mình cũng không thể gọi điện thoại cho mình chứ?
Lần này hỏng rồi, diễn có hơi lố, sắp lộ tẩy rồi.
Tuy rằng trong lòng loạn như cào cào, nhưng trên mặt lại vững vàng như núi, Cố Thanh Phong vẫn cứ tỏ vẻ vô pháp vô thiên, ra trò ra dáng bắt đầu nói với ngọc phù truyền tấn.
Nguyên lý hoạt động của Ngọc phù truyền tấn chính là lưu trữ âm thanh, sau đó kích hoạt ngọc phù, ngọc phù sẽ mang âm thanh bay đi.
“Alo, sư phụ à, con Cố Thanh Phong đây. Hiện giờ đang có người ức hiếp…”
Trong lòng hắn đã nảy ra một ý, nếu như thật sự không có ai ngăn cản, vậy thì hắn sẽ giả bộ gửi một thông điệp, sau đó. . . mau chóng lấy Thiên Hồ chi đồng ra xé rách không gian quay đầu bỏ chạy.
Khoảnh khắc này, song phương đều rất hoảng.
Nhưng trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này.
Hoàng đế hoảng lên rồi, vội vàng lo lắng hô to một tiếng: “Hiền đệ gượm đã.”
Trong lòng Cố Thanh Phong tức khắc buông lỏng, hắn liền ngừng ghi âm cuộc gọi.
Hoàng đế và người khác thấy Cố Thanh Phong ngừng lại, trong lòng cũng thoáng nhẹ nhõm.
“Lão ca huynh đừng cản ta, hôm nay lão đệ giúp huynh giáo huấn lại tên cẩu nô tài không nghe lời này!” Trên mặt Cố Thanh Phong lộ vẻ ba phần giận giữ ba phần kích động gào lên.
“Hiền đệ chớ nên tức giận, là trẫm cai quản không nghiêm, xúc phạm đến hiền đệ. Chỉ là chuyện cỏn con, không cần thiết phải phiền Thần đại giá.”
Hoàng đế vội vàng nói lời dễ nghe, lập tức quay về phía thái giám trẻ quát lớn: “Cẩu nô tài! Cố hiền đệ được phong hào là vương, thân phận ngang hàng với trẫm, long ỷ này vốn dĩ có một nửa của hắn, ngươi thân là nô tài mà cũng dám dĩ hạ phạm thượng? Người đâu! Kéo cẩu nô tài kia xuống, đánh một trăm đại bản cho trẫm!”
Khi hoàng đế hạ lệnh xong, lập tức liền có ngự tiền thị vệ đi vào muốn đưa thái giám trẻ đi.
Thái giám trẻ lúc này sắc mặt âm u, nhưng lại không dám phản kháng chút nào, mặc cho bản thân bị kéo đi.
Hắn biết rõ đây là hoàng đế đang bảo vệ mình, thân là Hóa Long đỉnh phong, một trăm đại bản cỏn con căn bản không tính là trừng phạt.
“Khoan đã!” Cố Thanh Phong gọi một tiếng dừng ngự tiền thị vệ lại, cười lạnh đi đến trước mặt thái giám trẻ, đánh giá từ trên xuống dưới.
Một trăm đại bản là muốn xong việc? Đùa gì thế!
Cố Thanh Phong vẫn luôn là người không thích nói lý, hôm nay đúng lý tại sao phải buông tha cho hắn?
Không dễ mới ỷ vào thế lực của Thần một lần, không vung chút uy phong sao được?
“Cẩu nô tài, đắc tội bổn vương còn chưa dập đầu tạ lỗi đã muốn đi? Trên đời này làm gì có chuyện ngon ăn như thế?”
Con mắt Thái giám trẻ gần muốn phun ra lửa. Dựa vào thực lực và địa vị của hắn, cả đời này ngoại trừ quỳ trước hoàng đế thì còn có ai có thể khiến hắn quỳ xuống nữa?
“Trừng gì mà trừng! Nhanh chóng dập đầu tạ lỗi cho bổn vương!”
“Ngươi đừng khinh người quá đáng!” Thái giám trẻ cắn răng nghiến lợi nói.
“Alo, sư phụ à! Con Cố Thanh Phong đây, bây giờ có người đang bắt nạt đồ đệ của…”
“Cẩu nô tài!”
Hoàng đế quát to một tiếng cắt đứt lời nói của Cố Thanh Phong, trên mặt u ám ngột ngạt đến cực điểm, hắn trầm giọng nói với thái giám trẻ: “Nhanh dập đầu tạ lỗi với Vương gia đi!”
Tong nháy mắt thân thể thái giám trẻ run nhẹ, đấu tranh chốc lát, cuối cùng cúi đầu xuống, không nhìn rõ sắc mặt, giống như một lão già gần đất xa trời, run rẩy khuỵu đầu gối xuống.
Phịch.
Quỳ sụp xuống đất.
“Nô tài. . . mạo phạm vương gia, kính xin vương gia. . . thứ tội.”
Nét mặt Cố Thanh Phong bình tĩnh hưởng thụ cái cúi lạy của võ giả hóa long đỉnh phong, không chút bất ngờ về sự thỏa hiệp của bọn hắn. Bởi vì con người chính là như vậy, chỉ cần ngươi thỏa hiệp một lần, thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba!