Chương 262: Alo! Sư Phụ, Con Cố Thanh Phong Đây (2)
Các ngươi mẹ nó không phải muốn giam cầm lão tử cả đời sao? Lão tử hôm nay sẽ chơi chết các ngươi! Để các ngươi biết được cái gì gọi là quân tử báo thù mười năm không muộn, tiểu nhân báo thù từ sáng đến tối!
“Lớn tiếng chút, bổn vương không nghe được!”
Thân thể thái giám trẻ càng ngày càng run rẩy, lửa giận quả thực muốn thiêu hết lý trí của hắn, nhưng hắn vẫn nhịn được.
Hắn lớn tiếng nói: “Nô tài xin vương gia thứ tội!”
“Lớn tiếng chút! Bổn vương không nghe được!”
“Nô tài! Xin vương gia! Thứ tội!!”
Thái giám trẻ gào lên, trong giọng nói tràn đầy lửa giận khó nén.
Bịch!
Cố Thanh Phong tung một cước lên người thái giám trẻ, mắng: “Mẹ nó ai bảo ngươi lớn tiếng như vậy! Làm lỗ tai bổn vương đau!”
Lúc này tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Thanh Phong, nhìn hắn không ngừng làm nhục Hóa Long đỉnh phong, trong lòng từng người không thể nói ra được là tư vị gì, chỉ cảm thấy tam quan vỡ vụn. Đây chính là cường giả đỉnh cao đương thời đó, vậy mà bị xem là quả bóng đá trên mặt đất?
Mọi người không cầm được nhìn về phía Cố Thanh Phong, trong ánh mắt mang theo một chút sợ hãi.
Người này… không dây vào được!
Cố Thanh Phong thu hết toàn bộ biểu cảm của đám đông vào trong mắt, trong lòng cười lạnh.
Muốn trấn áp bọn trộm cắp này thì cần phải thực hiện thủ đoạn lôi đình, miễn cho những người này có những tâm tư không nên có, về sau không ngừng thăm dò hậu thuẫn của mình có thật sự là Chân Thần hay không.
Sau chuyện này, hình tượng có thù tất báo đã khắc sâu vào lòng người, bất luận kẻ nào muốn thăm dò mình đều phải cân nhắc hậu quả!
Đây chính là hiệu quả Cố Thanh Phong muốn, để bọn hắn về sau thấy mình giống như thấy thần!
“Đem cẩu nô tài kia đi, tránh làm bẩn con mắt bổn vương.”
Hai tên ngự tiền thị vệ đã bị sự kiêu căng phách lối của Cố Thanh Phong làm kinh hãi rồi, liền vội vàng mang thái giám trẻ đi.
Giải quyết xong thái giám trẻ, Cố Thanh Phong cũng không nhập nhằng, sải chân chữ bát đi từng bước lên đài cao, vinh đăng đại bảo.
Nhìn hoàng đế gần như trong tầm tay đang rặn ra một cụ cười trước mặt mình, hắn khẽ mỉm cười, sau đó đặt mông ngồi ở bên cạnh hoàng đế.
Long ỷ rất lớn rất rộng rãi, ngồi hai người cũng không chật chút nào, vẫn còn dư chỗ rất nhiều.
Đám đại thần phía dưới ánh mắt ai cũng phức tạp nhìn hai người bên trên long ỷ, nội tâm cạn lời lâu thiệt lâu.
Nói thật, bọn hắn mặc dù là đại quan quý nhân đứng đầu, thấy nhiều biết rộng, nhưng lớn từng này rồi mà chưa thấy ai phách lối như vậy.
Hôm nay xem như đã nhìn thấy rồi.
Cố Thanh Phong ngồi trên long ỷ, nhìn xuống quần thần, chỉ cảm thấy trong lòng sảng khoái không nói ra được.
Cái gì gọi là cuộc sống?
Mẹ nó đây mới gọi là cuộc sống!
Nhưng mà long ỷ này mẹ nó thật cứng, không hề thoải mái.
Lúc này Kim Loan điện đã lặng ngắt như tờ, quần thần cũng không biết nên nói gì trong tình cảnh này.
Hoàng đế thì càng đừng nhắc đến, sợ mình vừa lên tiếng liền không nhịn được nói ra tiếng lòng.
Thấy không ai nói chuyện, Cố Thanh Phong nói: “Đừng đần người ra nữa, hôm nay là tảo triều, có quốc gia đại sự nào mau nói ra bàn bạc chút nào.”
Mọi người trố mắt nhìn nhau, không một ai dám lên tiếng.
Tràng diện lại lâm vào lúng túng lần nữa.
Lúc này, một vị lão thái giám bên cạnh hoàng đế vội vàng đứng ra giảng hòa: “Có chuyện mau tấu, vô sự bãi triều.”
Sau đó một đám đại thần cũng cực kỳ thức thời, rối rít nói: “Khởi bẩm bệ hạ, chúng thần không có gì để tấu.”
Dựa theo quy trình này thì nên bãi triều rồi.
Nhưng mà Cố Thanh Phong làm sao có thể đồng ý, long ỷ vừa ngồi một chút còn chưa đã ghiền đâu, vậy mà muốn bãi triều?
Được, các ngươi không nói, lão tử nói.
“Khoan đã.”
Cố Thanh Phong dừng mọi người lại.
Trong lòng mọi người giật thót một cái, không biết vị vương gia này lại muốn bày trò gì nữa đây.
“Nếu các ngươi không có chuyện gì để tấu, vậy để bổn vương nói. Đúng lúc bổn vương thật sự có một việc muốn thương nghị trên triều một chút.”
Cố Thanh Phong nói xong, lại quay đầu sang hoàng đế nói: “Hoàng đế lão ca, huynh thấy được không?”
Hoàng đế miễn cưỡng rặn ra nụ cười, nói: “Hiền đệ cứ nói thoải mái, nói thoải mái.”
Cố Thanh Phong gật đầu lập tức nói: “Ờm… bổn vương tuy rằng quý vì một chữ vương, nhưng cũng không nỡ một mình trốn ở nơi nhàn hạ. Cái gọi là chức vị càng cao, trách nhiệm càng lớn, cho nên bổn vương quyết định đảm nhiệm một vài chức vụ, cũng coi như là san sẻ với Hoàng đế lão ca.”
Mọi người thầm nói “hỏng hỏng”, vị vương gia này bất mãn mình chỉ là hư chức, muốn nắm quyền rồi. Chỉ là hiện tại các bộ phận trong triều đều kín chỗ hết rồi, nếu như hắn nắm quyền thì có nghĩa là chắc chắc sẽ có người bị gạt bỏ.
Cũng không ai muốn mình trở thành người bị gạt bỏ đó.
Đối với lời nói của Cố Thanh Phong, hoàng đế dĩ nhiên càng không muốn. Một cái chức ảo đã ngông cuồng như vậy rồi, nếu như có thực quyền thì chẳng phải là vô pháp vô thiên à?
Nhưng hoàng đế vẫn kiên nhẫn nói: “Không biết hiền đệ muốn đảm nhiệm chức vụ gì?”
“Lão ca, bổn vương cũng không phải dạng người tham luyến quyền thế, chỉ đơn thuần muốn san sẻ vì triều đình, vì huynh mà thôi. Cái gọi là mỗi ngành nghề có chuyên môn riêng, bổn vương xuất thân từ Trấn Ma Ti, chắc hẳn tất cả mọi người đều biết. Không phải bổn vương nói khoác, ở lĩnh vực đối phó yêu ma trong thiên hạ này không có ai vượt qua được bổn vương, cho nên bổn vương định hạ cố đảm nhiệm chức Chỉ huy sứ Trấn Ma Ti.”
Chỉ huy sứ …Trấn Ma Ti!?
Khoảnh khắc này, ánh mắt của mọi người đều không khỏi tập trung vào đại thần đứng hàng đầu, đó là một người đàn ông trung niên nho nhã, chức vị chỉ thấp hơn Tư Đồ Không.