Chương 274: Còn Chuyện Gì Hả Giận Hơn Đánh Thái Tử Sao? (1)
Vừa nhắc đến Nhất Tự Tịnh Kiên vương, những người đi đường đang nói chuyện bỗng trở nên vui vẻ hớn hở, giống như một đám đông đang ăn dưa lại đột nhiên được ăn một quả dưa to kinh hồn vậy. “Đó là đệ tử của Thần trong truyền thuyết, truyền nhân của Bất Lão đan và cũng là Nhất Tự Tịnh Kiên vương ngồi cùng long ỷ với hoàng thượng, Cố Thanh Phong sao!?”
“Đúng vậy, chính là hắn, vốn dĩ ta tưởng thần tiên chỉ có trong truyền thuyết, không ngờ hôm nay có thể gặp được đệ tử của Thần, thật là may mắn.”
“Ngươi có thể nhìn xuyên cỗ kiệu sao?”
“Là thần giao cách cảm hiểu không! Chỉ cần hiểu không cần nói gì đâu.”
“Chậc chậc, hôm nay ngươi dám nói rằng đã gặp đệ tử của Thần, ngày mai nhất định sẽ uống rượu cùng nhau đúng không?”
“Ngươi!”
Người đàn ông tái mặt ngay lập tức khiến mọi người phá lên cười.
Còn Cố Thanh Phong đang ngồi trên ghế kiệu rời đi, nghe mọi người bình luận không khỏi nở nụ cười đắc ý, đột nhiên trở thành nhân vật trong truyền thuyết, tâm trạng cũng khá thoải mái.
Tuy nhiên, lời tiếp theo của một người trong đám đông lại khiến sắc mặt Cố Thanh Phong thay đổi.
“Mọi người nghĩ trên đời này thật sự có thần sao? Nếu thật sự có thì sao chúng ta chỉ gặp mỗi vị đệ tử kia mà lại không gặp được những vị thần thật sự chứ?”
“Chắc chắn là có. Ngươi không thấy hoàng đế bệ hạ đã thông cáo truyền lại chân dung và công lao của Nhất Tự Tịnh Kiên vương khắp thiên hạ sao? Mục đích là để nói cho cả thế giới biết rằng Vương Triều Đại Viêm được thần giúp đỡ, đương kim hoàng thượng là vị hoàng đế vang danh thiên cổ, thần không đành lòng để hoàng thượng về cõi tiên mà muốn ngài tiếp tục trị vì quốc gia này nên đã cử sứ thần đến tặng cho ngài Bất Lão Đan. Có thể thấy hoàng thượng đã tin tưởng vào sự tồn tại của thần rồi, sao có thể là giả được chứ?”
Nghe thế, Cố Thanh Phong đã bắt đầu chửi mẹ kiếp.
Truyền bá chân dung và sự tích của ông đây khắp thế giới!?
Con mẹ nó, thằng ngu này, cái ý tưởng như beep! Ta beep chết mẹ nó!
Cố Thanh Phong vốn vẫn luôn lo lắng nếu bản thân quá nổi tiếng sẽ thu hút sự chú ý của “bọn họ” mà Tuyệt Minh Tử nhắc đến, không ngờ, lão hoàng đế lại dám lén truyền bá chân dung của hắn khắp thiên hạ.
Mẹ nó!
Bây giờ thì hay rồi, cả chân dung cũng lọt ra ngoài rồi, bọn họ còn sợ ông đây sống lâu quá à!
Tuy rằng vốn dĩ danh tiếng của Cố Thanh Phong đã rất lớn rồi nhưng ít ra cũng không ai có bức vẽ chân dung của hắn! Lỡ như sau này gặp chuyện nguy hiểm có thể chạy trốn rồi mai danh ẩn tích.
Cho dù “bọn họ” có biết Nhất Tự Tịnh Kiên vương là đệ tử của thần đi nữa, nhưng ít nhất trong một thời gian, họ cũng sẽ không thể biết gương mặt của hắn ra sao đúng không?
Bây giờ thì xong đời rồi, ai cũng biết rõ mặt hắn trông thế nào rồi.
Đến lúc đó e rằng kể cả thay đổi diện mạo cũng không có tác dụng nữa rồi, dù sao “bọn họ” buộc các Thần phải ngụy trang ẩn nấp khắp nơi nên chắc chắn bản lĩnh rất phi phàm, nhìn thấu lớp ngụy trang chắc chắc không thành vấn đề.
Phản ứng đầu tiên của Cố Thanh Phong bây giờ là muốn đi gặp lão hoàng đế rồi yêu cầu ông ta thu hồi mệnh lệnh đã ban ra ngay lập tức.
Nhưng sau khi nghĩ lại thì hắn không thể đi, nếu hắn đi chẳng phải đang chứng minh có chuyện gì khiến hắn chột dạ, nếu không tại sao lại không dám tạo dựng danh tiếng cho bản thân chứ?
Nghĩ đến đây, Cố Thanh Phong đột nhiên hiểu ra vì sao lão hoàng đế lại muốn lưu truyền danh tiếng của hắn khắp thiên hạ, lại còn đính kèm bức chân dung nữa.
E rằng đó là để kiểm tra xem có phải hắn đang giả làm đệ tử của Thần hay không, rồi còn muốn truyền tin tức này đến tai những vị thần thật sự xem có hiệu quả gì không.
Cố Thanh Phong nhíu mày suy nghĩ, hắn đột nhiên nghĩ rằng hoàng thượng làm như vậy còn một lợi ích, đó là để bảo vệ.
Có thể nói hắn là huyết mạch của hoàng thượng, đang nắm trong tay tính mạng của hoàng đế nhưng lão ta lại không thể giam hắn trong hoàng cung.
Cho nên để bảo vệ bản thân, hoàng thượng bắt đầu tạo dựng thanh danh cho hắn để mọi người trong thiên hạ đều biết về đệ tử của Thần, ngoại trừ những kẻ mất trí thì không ai dám làm gì.
Kế sách hay!
Cố Thanh Phong thầm thở dài cảm thán, chiêu này có thể nói là một mũi tên bắn trúng ba con chim.
Một, thăm dò. Hai, bảo vệ. Ba, tuyên truyền rằng mình là một hoàng đế tốt và được Thần trợ giúp.
Nếu là trước đây, Cố Thanh Phong sẽ không ngại nổi tiếng chút nào, dù sao ai mà lại không thích danh lợi chứ.
Nhưng bây giờ, hắn chỉ muốn giảm bớt danh tiếng.
Chưa biết được những vị thần thật sự đang trốn ở đâu, bản thân lại phách lối thì không phải đang muốn chết sao?
Mẹ nó! Xem ra hắn phải nhanh chóng lên trời để tăng thực lực rồi, bằng không hai năm sau cũng không trốn nổi.
Cố Thanh Phong càng nghĩ càng tức, hắn giận đến mức thậm chí muốn vào trong hoàng cung đánh hoàng thượng một trận nhưng vẫn còn lo ngại hai cường giả Hóa Long đỉnh phong.
Nếu chỉ có một người thì dù ra sao hắn cũng sẽ thử một lần.
Cảm giác tức giận không thể xả ra ngoài rất khó chịu, Cố Thanh Phong đột nhiên cảm thấy ngứa tay không muốn ăn nữa.
Hắn muốn đi đánh lũ yêu quái cho hả giận nhưng rồi nghĩ kỹ lại thì bây giờ những yêu quái hắn gặp đều đã trở thành đàn em của hắn rồi, còn đám bị đánh một tháng nay thì vẫn còn đang hồi phục, nếu đánh tiếp chỉ sợ sẽ đánh chết bọn chúng mất, đành phải từ bỏ.
Chết tiệt!
Đánh ai bây giờ?
Bỗng nhiên, có một suy nghĩ lóe lên trong đầu Cố Thanh Phong, đã có một ứng viên thích hợp.
Thái Tử!
Có điều gì tốt hơn để giảm bớt sự tức giận hơn là đánh con trai của hoàng thượng?