Chương 275: Còn Chuyện Gì Hả Giận Hơn Đánh Thái Tử Sao? (2)
Tên chó chết này từ đầu đã phái người muốn chặn đường giết hắn, nếu không vì lời Tuyệt Minh Tử nói khiến hắn phải khổ luyện mỗi ngày nên quên mất, chứ không hắn đã đánh chết y từ lâu rồi! “Quay xe, đến phủ thái tử.”
Nghe lệnh, bọn thị vệ lập tức đổi phương hướng.
Cố Thanh Phong chuẩn bị bắt đầu hành trình đánh thái tử.
Còn hậu quả chuyện đánh thái tử?
Hắn không lo lắng chút nào, những chuyện thái tử làm một khi bại lộ thì lão hoàng đế nhất định sẽ muốn giết y, hơn nữa chỉ là thúc thúc dạy dỗ cháu trai thì có gì đâu?
Lấy thân phận, địa vị cùng thực lực của hắn bây giờ, toàn bộ Đế Đô ngoại trừ hoàng đế, có ai địch nổi hắn?
Cho dù là lão hoàng đế, thì chờ khi lão từ thiên đường quay về thì cũng phải nằm bẹp dưới đất thôi!
Sau nửa canh giờ.
Đã đến phủ thái tử.
Cố Thanh Phong xuống kiệu dạo bước không kiêng nể gì, đi tới trước cửa.
Hộ vệ trước cửa nhìn thấy bóng dáng của Cố Thanh Phong lập tức sợ hãi quỳ rạp trên mặt đất, bọn họ đã từng nhìn thấy bức vẽ chân dung Cố Thanh Phong cho nên đương nhiên bọn họ biết mặt hắn.
“Tiểu nhân bái kiến Nhất Tự Tịnh Kiên vương, không biết vương gia đại giá quang lâm có chuyện gì quan trọng?”
“Cháu ta có ở nhà không?”
“Cháu trai của ngài?” Bọn thị vệ suy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được ai là cháu trai của hắn.
“Xin hỏi vương gia, cháu trai của ngài là ai?”
“Thái tử.”
Bọn thị vệ lập tức giật mình, ngơ ngác nhìn Cố Thanh Phong còn chưa đến hai mươi tuổi, trong đầu không khỏi hiện ra dáng vẻ năm mươi tuổi của thái tử, trong lòng vô cùng sửng sốt.
“Rốt cuộc cháu ta có đang ở nhà không!” Cố Thanh Phong không nhịn được nói.
“Vâng có ạ, tiểu nhân đưa ngài đến gặp thái tử ạ.”
“Cái gì? Dẫn bổn vương đến gặp thái tử? Thật to gan, từ xưa đến nay làm gì có chuyện thúc thúc đến gặp cháu trai chứ, mau gọi thái tử ra đây gặp bổn vương.”
“Dạ dạ dạ, tiểu nhân đi ngay.” Bọn thị vệ không dám phản bác câu nào, lập tức đi tìm thái tử ngay.
Chủ yếu là do chuyện Cố Thanh Phong cùng ngồi trên long ỷ với hoàng thượng quá đáng sợ, đã có chuyện như vậy xảy ra bọn thị vệ nghĩ thầm đừng nói là bắt thái tử đến đây bái kiến, cho dù là hắn đánh thái tử một trận thì cũng không phải là chuyện gì lớn đâu.
Sau một lát, một người đàn ông trung niên mặc áo bào mãng xà vội vàng chạy tới.
“Tiểu vương bái kiến Nhất Tự Tịnh Kiên vương.”
Thái tử đến trước mặt Cố Thanh Phong, vội vàng chào hỏi.
“Nhất Tự Tịnh Kiên vương nghe không quen lắm, gọi là thúc phụ đi.”
Thái tử: “A!?”
“A cái gì mà a! Bổn vương và phụ hoàng của ngươi là huynh đệ với nhau, không phải ngươi nên gọi ta là thúc phụ sao?”
Khuôn mặt Thái tử có chút khó coi, nhưng nghĩ đến thân phận của Cố Thanh Phong khiến y vô cùng kiêng kị. Đến cả phụ hoàng cũng từng thỏa hiệp, khiến tên kia cùng ngồi chung long ỷ, thì giờ ta thỏa hiệp một lần cũng chẳng sao.
Hừ.
Thái tử nén lửa giận, cố gắng bình tĩnh nói: “Thúc…”
Nhưng hai chữ này rất khó mở miệng, y ngập ngừng một lúc, mới bớt giận, muốn nói tiếp.
Chát.
“Không biết lớn nhỏ, một tiếng thúc phụ cũng không gọi được. Hôm nay, lão tử phải dạy dỗ cái tên chất nhi bất hiếu này!” Cố Thanh Phong mắng.
Thái tử ngơ ngác nhìn Cố Thanh Phong, cảm nhận đau đớn nóng rát trên má. Y cảm giác sự xấu hổ và giận dữ phun trào từ đáy lòng. Con mẹ nó, ta gọi rồi, người còn đánh ta?
Thị vệ đứng bên cạnh đều ngây ngẩn, Thái tử vậy mà bị tát giữa đường?
Phản ứng đầu tiên của họ là tiến lên thực hiện chức trách của thị vệ, nhưng xét đến thân phận của Cố Thanh Phong, họ bắt đầu do dự.
“Ngươi dám đánh ta? Ta là Thái tử đương triều. Vậy mà ngươi dám đánh ta?” Vẻ mặt Thái tử đầy giận dữ và không tin được, trừng mắt nói với Cố Thanh Phong.
“Hôm nay tâm trạng của lão tử không tốt, đánh ngươi đó.”
Cố Thanh Phong nói xong lại tát thêm một cái, Thái tử cũng là võ giả, hơn nữa tu vi cũng không yếu, cường giả Tông Sư cảnh, y lập tức muốn né tránh. Nhưng lòng bàn tay của Cố Thanh Phong giống như có ma lực, lập tức phong tỏa cả khu vực. Mặc kệ Thái tử né tránh, cuối cùng mặt vẫn bị tát thêm một cái.
Cảm nhận được cảm xúc khi tát trúng mặt Thái tử, lúc này Cố Thanh Phong mới dễ chịu một chút, không khỏi xuống tay càng ác.
Đè Thái tử xuống đất hành hung.
Đáng thương Thái tử đến cảnh giới Tông Sư vẫn giống như thú bông, bị đánh tới đánh lui.
Bọn thị vệ bên cạnh rốt cuộc không ngồi yên, muốn tiến lên ngăn cản, nhưng bị Cố Thanh Phong vận dụng huyễn linh Thiên Ma chi đồng khống chế, sau đó hắn tiếp tục đánh Thái tử.
Dần dần, tiếng kêu thảm của Thái tử hấp dẫn càng nhiều quần chúng xung quanh đến vây xem. Mọi người đứng từ xa lộ ra ánh mắt sợ hãi, khe khẽ bàn tán.
Một ít thị vệ cường đại của phủ Thái tử bay vào ngăn cản nhưng bị Cố Thanh Phong trừng mắt, liền chùn bước.
“Cố Thanh Phong, dù ngươi có sóng vai với vương, nhưng ngươi vô duyên vô cớ đánh ta. Ngày mai bổn điện hạ sẽ vào triều tố cáo ngươi!”
“Sao lại vô duyên vô cớ? Hôm nay tâm trạng của bổn vương không tốt, đánh ngươi xả giận thì làm sao?”
Cố Thanh Phong nói xong làm mọi người sợ ngây nguười. Tâm trạng không tốt thì đánh Thái tử xả giận? Cmn Hoàng đế còn không làm như thế.
“Có còn vương pháp không! Tâm trạng ngươi không tốt thì đánh ta? Tại sao ngươi không đi đánh người khác!
Chát!
“Nói nhảm nhiều quá! Bổn vương đánh ngươi, trong lòng ngươi không rõ à? Lúc bổn vương vừa vào kinh, tên nhãi ranh ngươi cấu kết với yêu ma của Vạn Yêu quốc, đánh giết bổn vương, để phụ hoàng không ăn được bất lão đan. Chuyện này không phải ngươi làm à?”
Lời này vừa nói, mọi người đều chấn kinh.
Trăm triệu không nghĩ đến, tự dưng ăn được một quả dưa kinh thiên!
Thái tử cũng hoảng hốt, trước đám đông người xem mà đội cái nồi này, vậy thì y không cần sống nữa.
“Ngươi nói bậy, ngươi có chứng cứ gì chứng minh!”