Chương 276: Lại Thêm Một Tôn Thần
“Chứng cứ? Hay đấy, từ khi nào bổn vương hành sự mà còn phải cần chứng cứ? Bổn vương nói là ngươi, thì nhất định là ngươi, cần gì chứng minh.” “Ngươi…”
Bốp.
Cố Thanh Phong đá thẳng vào miệng Thái tử, ngắt lời của y, tiện thể bắt y nuốt vào bụng mấy cái răng cửa của mình.
Sau đó lại bồi thêm một cước làm Thái tử ngất xỉu.
Nhìn Thái tử hoàn toàn ngất đi, rốt cuộc tâm trạng của Cố Thanh Phong cũng tốt lên.
Hắn vung tay.
“Đi, ăn cơm đi.”
Đoàn người náo nhiệt cuồn cuộn rời đi.
Sự việc này rồi sẽ thế nào?
Cố Thanh Phong chưa từng suy xét qua, vì ở địa vị hiện tại của hắn, hắn có thể làm bất cứ sự tình mà không cần kiêng nể thứ gì. Điều làm hắn kiêng kị là thứ mà hai năm sau sẽ xuất hiện. “Bọn họ”.
…..
Đêm khuya.
Phủ Thái tử.
Thái tử mặt sưng to như cái đầu heo rốt cuộc tỉnh lại.
“Ư!”
Y hít ngược một hơi lạnh, cảm thấy cả người như bị băm thành từng mảnh, vừa đau vừa rát.
Nhưng y bất chấp đau đớn, giãy giụa phải đứng dậy. So với đau đớn ngoài thân, y càng lo lắng lời nói lúc ban ngày của Cố Thanh Phong.
Nhiều người nghe như vậy, một khi tới tai hoàng đế, cho dù không có chứng cứ, chắc chắn cũng khiến hoàng đế nghi ngờ.
“Điện hạ, rốt cuộc người cũng tỉnh rồi. Đại sự không ổn, việc hôm nay đã tới tai bệ hạ. Thần nghe nội ứng trong triều mật báo, bệ hạ đã phái người đi tra rõ việc này. Điện hạ, bây giờ phải làm sao?”
“Đáng giận! Còn việc Cố Thanh Phong đánh ta thì sao?”
“Bệ hạ không nhắc đến.”
Nghe thế, nỗi hận ý mãnh liệt hiện lên trong mắt Thái tử, cùng với căm giận ngút trời!
Nhưng phẫn nộ qua đi, sự vô lực tuyệt vọng lại bao phủ y.
Bởi vì y biết mình xong rồi.
Dù cho sự tình có kín đáo không kẽ hỡ, nhưng lời nói của Cố Thanh Phong đã gieo trong lòng hoàng đế hạt giống hoài nghi.
Hoài nghi, đôi khi không cần chứng cứ gì, đặc biệt là với hoàng đế.
Thật ra Thái tử biết, khoảng khắc hoàng đế ăn Bất Lão đan, y xong đời rồi, chỉ là y không muốn thừa nhận thôi. Hiện tại bị đánh một trận, cộng thêm sự tình bị moi ra chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thử hỏi, một hoàng đế có hi vọng được trường sinh có chịu được sự tồn tại của Thái tử không?
“Chẳng lẽ đây là ý trời? Cuộc đời của ta không có duyên với đế vị?”
“Ồ, bản công tử thấy chưa chắc nha.”
Đột nhiên một thanh âm ngả ngớn vang lên trong phòng Thái tử.
“Ai!” Thủ hạ tâm phúc của Thái tử lập tức rút trường đao, vẻ mặt khẩn trương che trước người Thái tử.
Có thể thần không biết quỷ không hay xâm nhập vào phủ Thái tử, thực lực của người này không thể tưởng tượng được.
Đột nhiên, trong phòng xuất hiện thêm một người.
Người này mặt mày như họa, ngũ quan tinh xảo, áo trắng hơn tuyết, một đầu tóc bạc như thác nước phủ đến eo, tai trái đeo một viên thủy tinh máu như mặt dây chuyền.
Quả thực rất đẹp, đáng tiếc là nam nhân.
Khóe miệng người này mang ý cười ngả ngớn bất cần đời, tay phải cầm quạt xếp nạm phỉ thúy, bộ dáng nhẹ nhàng của một thế gia công tử. Tay phải cầm một bức họa bố cáo, người trên bức họa là Cố Thanh Phong.
“Ngươi là ai? Dám cả gan nửa đêm xông vào phủ Thái tử!” Thái tử lớn tiếng quát.
“Bổn công tử là người có thể giúp ngươi lên làm hoàng đế.” Nam tử mỉm cười nói.
“Hừ, chỉ bằng… “
Vù!
Một lực đạo vô hình từ trên người nam tử khuếch tán, quét qua Thái tử và thủ hạ.
Trong nháy mắt, thủ hạ trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Thái tử được chiếu cố đặc biệt, không bị đánh ngất, nhưng khi thứ kia bao phủ cả người, y cảm thấy như lâm vào vực sâu, như rơi xuống hàn động.
Giờ khắc này, Thái tử cảm thấy hoảng sợ cực điểm. Không ai hiểu rõ thực lực của thủ hạ tâm phúc hơn y, họ là ba võ giả hóa long hàng thật giá thật.
Chớp mắt đánh ngất ba võ giả hóa long, thực lực gì đây!?
“Rốt cuộc ngươi là ai!”
“Ta à?” Nam tử khép quạt, vỗ vỗ vào lòng bàn tay, suy tư nói: “Hừm… Dựa theo tục xưng của các ngươi, ngươi có thể gọi bổn công tử là… Thần.”
Nghe được chữ thần, con ngươi của Thái tử co rút lại.
“Ngươi là thần? Có bằng chứng không?”
“Ha ha ha… “ Nam tử áo trắng đột nhiên nở nụ cười: “Bằng chứng à? bổn công tử cần gì phải chứng minh với sâu bọ?”
“Ngươi cảm thấy bổn thân ngươi là Thái tử rất cao quý? Ở trong mắt ta, ngươi chỉ là một người phàm thôi. Nếu không phải bổn công tử nghe nói có thần đến vương triều Đại Viêm, chỉ với thân phận của ngươi, đời này cũng không thấy được mặt ta. Nên ngươi hiểu rõ tình huống đi, bổn công tử ngại phiền nên tìm một người phàm xử lý việc vặt. Nếu ngươi không tin thì ta giết ngươi đổi người khác.”
Thái tử nghe lời nói cuồng vọng của nam tử áo trắng, biểu cảm biến đổi không ngừng, chuyện tới nước này, y không còn sự lựa chọn nào khác.
“Ngươi nói ngươi có thể giúp ta làm hoàng đế. Vậy ngươi muốn gì?”
Nam tử áo trắng đưa bức họa Cố Thanh Phong cho Thái tử, nói:”Ta chỉ cần vị thần sau lưng hắn và một trăm vạn người sống. Chỉ cần ngươi đồng ý điều kiện của bổn công tử, bổn công tử sẽ giúp ngươi lên làm hoàng đế.”
“Chỉ cần ta làm hoàng đế, một trăm vạn người sống thì dễ, nhưng thần sau lưng Cố Thanh Phong, ngươi muốn làm gì?”
“Không cần ngươi xen vào, bổn công tử tự có tính toán.”
Thái tử nghe nam tử áo trắng không xem thần ra gì thì càng chấn động: “Tốt xấu gì cũng là một tôn thần, ngươi…”
Thái tử không nói hết câu, nhưng ý tứ đã rõ.