Chương 277: Bao Vây
“Ha ha ha… “ Đột nhiên nam tử áo trắng cười lớn: “Bổn công tử biết người đang lo lắng gì, nhưng ngươi cần biết một việc, cái gọi là thần trên đời này cũng chỉ là con mồi của bổn công tử. Nếu chúng được gọi là thần, vậy bổn công tử là kẻ giết thần!” Nghe vậy Thái tử trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên y ý thức được, có khả năng bản thân đã tiếp xúc đến một mặt khác của thế giới.
Một lát sau.
“Ngươi muốn ta làm thế nào?”
“Ừ…” Nam tử áo trắng suy tư một lát: “Để ta đi giết hoàng đế trước, sau đó ngươi kế vị, ngươi nói với bên ngoài là hoàng đế vì ăn bất lão đan của Cố Thanh Phong mà chết. Sau đó phái người chặn giết Cố Thanh Phong, ép thần sau lưng hắn phải bước ra. Mục tiêu của ta là thần sau lưng hắn. Phải ép hắn vào tuyệt cảnh để ép sư phụ của hắn. Trong lúc này ta sẽ không lộ diện, mất công dọa sư phụ của hắn chạy. Đợi ngươi ép sư phụ của hắn ra, bổn công tử sẽ tự xuất hiện.”
Thái tử nghe nam tử bạch y nói bâng quơ đi giết hoàng đế, trong lòng chấn động tột cùng.
“Phụ hoàng ta có hai vị Hóa Long đỉnh phong, còn có át chủ bài nhiều năm nay của hoàng thất, ngươi thật sự có thể…”
“Haiz, con kiến vô tri. Ngươi vẫn không biết ngươi đang đối mặt với ai, mà thôi nói với ngươi cũng như không, ngươi chỉ cần đợi kết quả là được. Hai tên Hóa Long cỏn con, giết thì giết, thế giới này so với tưởng tượng của ngươi đáng sợ hơn nhiều.”
“Được, chỉ cần ngươi giúp ta làm hoàng đế, điều kiện của ngươi ta đều đáp ứng, trăm vạn người dân, bắt sư phụ của Cố Thanh Phong ra mặt, tất cả đều không thành vấn đề.”
“Ừm, thỏa thuận xong điều kiện rồi, vậy bổn công tử đi giết hoàng đế đây.”
“Chờ chút.”
Đột nhiên Thái tử gọi nam tử áo trắng.
“Các hạ có thể cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai không?” Thái tử nhìn chằm chằm nam tử áo trắng hỏi.
Nam tử áo trắng cười ngả ngớn: “Ngươi có thể gọi ta là Ngân công tử, còn lai lịch à, bổn công tử đến từ Vạn Yêu Quốc.”
“Vạn Yêu Quốc?! Không thể nào!”
Thái tử cực kỳ hoảng sợ: “Vạn Yêu Quốc nếu có thần, vương triều Đại Viêm đã bị tàn sát từ sớm, ngươi không thể nào đến từ Vạn Yêu Quốc!”
“Ha ha ha, chuyện nội bộ Vạn Yêu Quốc vượt qua sức tưởng tượng của ngươi. Còn vì sao chưa diệt vương triều Đại Viêm à? Ngươi hiểu đạo lý mổ gà lấy trứng không?
Nói xong, nam tử áo trắng biến mất tại chỗ.
Để lại một mình Thái tử đang kinh hãi tột độ.
…
Hoàng cung.
Ngân công tử nhìn tòa kiến trúc nguy nga hùng, khóe miệng cười hứng thú.
“Một tôn thần, cộng thêm trăm vạn người, nhất định chủ nhân sẽ hài lòng, không chừng còn có thể dẫn bổn công tử đi thượng giới, ha ha ha… Thật sự là số phận có ngăn cũng ngăn không được, không ngờ trên đời sẽ có một tên thần ngu ngốc, phách lối như vậy, nhưng cũng tốt, lợi cho bổn công tử.”
Ngân công tử hưng phấn tự lẩm bẩm, sau đó lắc mình biến mất trong hoàng cung.
…
Ngày tiếp theo.
Cố Thanh Phong tỉnh lại trên giường.
Đầu tiên hắn kéo mấy cái đùi trắng gác trên người xuống, sau đó mặc quần áo.
“Thời gian cấp bách, đến lúc đi Vạn Yêu Quốc một chuyến rồi, hy vọng Vạn Yêu Quốc có thần, nếu không kiếp nạn hai năm nữa khó rồi.”
Cố Thanh Phong lẩm bẩm nói, nhưng nghĩ lại, nếu Vạn Yêu Quốc thật sự có thần thì sao lại bị vương triều Đại Viêm phong tỏa ở Lưỡng Giới Sơn? E là đã tiến quân thần tốc rồi.
Thôi kệ, đi trước tính sau.
Nếu không được thì đi tìm bồ yêu, tìm cách khiến hắn thành thần.
Cố Thanh Phong rửa mặt xong chuẩn bị ra khỏi cửa, đột nhiên một thị vệ vội vã chạy đến, như mất hồn.
“Vương gia! Vương gia! Có việc lớn rồi!”
Cố Thanh Phong nhăn mày lại:”Nói năng lộn xộn ra thể thống gì!”
“Vương gia, ở ngoài có nhiều quan binh tới bắt ngài!”
Cố Thanh Phong cười, phản ứng đầu tiên của hắn là Thái tử cùng đường, đến trả thù.
“Vậy à? Bổn vương nhìn xem ai dám bắt ta!”
Nói xong Cố Thanh Phong liền bước ra khỏi cửa.
Đợi hắn đến vương phủ, đã thấy vô số binh lính bao vây vương phủ, cầm đầu là Thái tử mặt đầu heo.
“Ui cha, đông vui vậy, cháu trai ngoan mang binh bao vây bổn vương, là muốn tạo phản à?” Cố Thanh Phong khinh thường nói.
Thái tử nghe vậy trước tiên giận dữ, sau đó cười lạnh nói:”Cố Thanh Phong, chuyện đêm qua ngươi mưu sát hoàng đế đã bị bại lộ. Ta khuyên ngươi nên đưa tay chịu trói đi.”
“Mưu hại hoàng đế?!” Cố Thanh Phong sửng sốt:” Hoàng đế chết rồi?”
“Hừ, đừng diễn kịch nữa, Cố Thanh Phong! Ngươi lòng muôn dạ thú, cố ý hạ độc trong Bất Lão đan, đêm qua độc dược phát tán làm phụ hoàng ta vong mạng, ngươi cho rằng việc ngươi làm không ai phát hiện à?”
Vãi!
Hoàng đế chết thật rồi? Đột ngột vậy.
“Hay thật. Cháu trai cũng độc ác quá, tự biết không thể nào làm hoàng đế, còn dám giết cha, cho ngươi một like.”
“Đừng nói bậy! Người đâu! Mau tru sát tên này!”
Thái tử vừa ra lệnh đám người lập tức hiểu rõ, khí thế dâng cao.
Cố Thanh Phong híp mắt, thầm kinh hãi.
Thằng ranh khá lắm, hai mươi mấy vị Hóa Long à!?
E là toàn bộ nội tình của hoàng thất đều ở đây.
Nhưng mà không có Hóa Long đỉnh phong thì Cố Thanh Phong không sợ.
“Có mấy người thôi à? Tư Đồ Không với Hướng thái giám đâu?”
“Hừ, một người chết. Còn rảnh quan tâm người khác?”
“Haiz, tuy là ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu ngươi muốn chết thì đừng trách bổn vương.”
“Ha ha ha…” Đột nhiên Thái tử cười lớn, giống như nghe được chuyện cười.
“Cô đã điều động mười vạn ngự lâm quân, cộng thêm hai mươi mấy vị Hóa Long, trên trăm vị tông sư, còn ngươi chỉ có một người, lấy gì chống cự cô!”
“Khà khà khà… “Cố Thanh Phong không nhịn được cười lớn.
Cười đến Thái tử rợn người.
“Ngươi cười cái gì!”
“Bổn vương cười ngươi như heo, ai nói ngươi bổn vương chỉ có một mình?”
Giọng điệu Cố Thanh Phong đột nhiên thay đổi, uy nghiêm nói: “Bây đâu, ra hết cho bổn vương!”