Chương 282: Ranh Giới Sống Chết (2)
“Kiến hôi, tiếp tục chạy đi?” Tiếng cười điên cuồng của Ngân công tử vang lên cách Cố Thanh Phong mấy dặm.
Cố Thanh Phong nhìn chằm chằm Ngân công tử với vẻ mặt khó coi, biết rằng lần này hắn sẽ không thể trốn thoát.
Hắn còn không ngờ rằng Ngân công tử mạnh đến mức ngay cả sức mạnh của không gian cũng có thể can thiệp.
Nếu không phải lúc trước lực chú ý của gã bị bản sao kia hấp dẫn, e rằng lúc đó ngay cả Thiên Hồ Chi Đồng cũng không thể kích hoạt nổi.
Ranh giới giữa sự sống và cái chết!
Lần này thực sự là nguy cơ to rồi….
Vẻ mặt Cố Thanh Phong ngưng trọng, rút Mộc Vương Kiếm ra, chuẩn bị dốc toàn lực.
Bởi vì hắn không còn cách nào để trốn thoát nữa rồi, điều duy nhất hắn có thể làm là liều mạng một trận.
Dù cho cơ hội chiến thắng bằng không, vẫn phải đánh!
Cuộc đời tu sĩ của ta, tiếc gì một trận đánh!
Dù sao thì vẫn còn một giọt máu để tái sinh.
“Ha ha, muốn liều mạng sao?” Ngân công tử cười nói: “Thật sự là không biết sợ, thôi bỏ đi, hôm nay bổn công tử sẽ cho ngươi thấy thần lực! Trước mặt thần, ngay cả tư cách trực tiếp nhìn thì phàm nhân các ngươi cũng không có!”
Đang nói, Ngân công tử không thấy động tĩnh gì, nhưng trên người gã đột nhiên xuất hiện làn sóng chấn động vô hình.
Chấn động đó nhanh chóng lan truyền đến cơ thể của Cố Thanh Phong.
Cố Thanh Phong tuyệt vọng chống cự, nhưng hắn không thể ngăn cản dù chỉ một chút.
Chấn động thình lình ập đến.
“Hahaha, sợ hãi không, tuyệt…tại sao ngươi lại không sao hết?” Tiếng cười của Ngân công tử đột ngột dừng lại.
Cố Thanh Phong cũng sửng sốt, tình huống gì đây? Đã xảy ra chuyện gì thế?
Cố Thanh Phong chỉ cảm thấy một đạo ánh sáng xâm nhập thân thể mà không có chút trở ngại, chiếu rọi cả linh hồn, sau đó… không có sau đó nữa.
Ngân công tử có vẻ yên lặng.
Lúc này, Ngân công tử dường như đã phát hiện ra manh mối gì đó, kinh ngạc nói: “Thấy thần mà không bị sao cả! Ngươi mới đạt tới Cương Khí cảnh, linh hồn của ngươi thế mà lại đạt tới trình độ có thể nhìn thấy thần mà không bị ảnh hưởng! Chẳng trách thần hồn của bổn công tử lại vô hiệu với ngươi.”
Cố Thanh Phong nghe vậy sửng sốt, nhất thời hiểu rõ ánh sáng tinh khiết ban nãy là thứ gì.
Đó là ánh sáng tản mát ra từ thần hồn của Ngân công tử.
Đột nhiên, Cố Thanh Phong mơ hồ nghĩ thông điểm mấu chốt của thần cảnh, cũng nghĩ thông nguyên nhân không thể nhìn thẳng vào thần.
Nếu dự đoán của hắn không sai, mấu chốt của thần cảnh rất có thể là thăng hoa cấp độ linh hồn, thăng hoa đến một cấp độ tồn tại khác, chính là Thần hồn mà Ngân công tử nói.
Khi linh hồn đạt đến cấp độ của thần hồn, nó sẽ trở nên cực kỳ mạnh mẽ, đến nỗi ánh sáng mà nó phát ra có thể khiến linh hồn bình thường sụp đổ, đó chính là “thần không thể nhìn thẳng” mà người ta vẫn nói.
Vào lúc này, Cố Thanh Phong đã vén bức màn bí ẩn của Thần cảnh, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Tuyệt Minh Tử lại nói rằng không có thần thực sự, và cái gọi là thần chỉ là những cường giả mà thôi.
Nhận thức của hắn về tu luyện cũng đột nhiên trở nên mở rộng.
Bởi vì hắn thường xuyên ngược đãi những yêu ma quỷ quái Hoá Long cảnh trong một thời gian dài, hắn sớm hiểu được hóa long là gì.
Hoá long là sự lột xác của cấp độ sinh mệnh, mà hiện thân của sinh mệnh là cơ thể.
Bây giờ nhìn lại, mấu chốt của luyện võ nói thẳng ra là nghị lực và tinh thần.
Tụ năng lượng trở thành cao thủ thiên tiên kỳ thực chính là quá trình luyện hóa năng lượng, hóa long chính là cấp bậc sinh mệnh cũng chính là cải tạo thân thể, có thể coi là luyện thể.
Mà thần cảnh là linh hồn biến thành thần hồn, hay chính là luyện thần.
Hơn nữa, ba điều này còn bổ sung cho nhau.
Luyện khí là hấp thu sinh khí của trời đất, ngưng tụ đến cực hạn, quá trình này tuy chủ yếu là luyện khí nhưng linh hồn và thể xác đều sẽ được sinh khí của trời đất nuôi dưỡng, từ đó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Tu luyện bổn thể, mượn cực khí để chuyển thành hóa long, khi thể xác trở nên cường tráng hơn, tự nhiên sẽ có thể hấp thu khí với số lượng nhiều hơn và chất lượng cao hơn, đồng thời thể xác sẽ nuôi sống lại linh hồn.
Để luyện thần, khi thể xác đủ mạnh để mang thần hồn, linh hồn sẽ chuyển hóa thành thần hồn.
Đương nhiên, đối với quá trình linh hồn chuyển hóa thành thần hồn, nhất định phải có phương pháp đặc thù nào đó, mà trước mắt Cố Thanh Phong chưa biết.
Hoá ra… Cái gọi là thần không phải là thần theo đúng nghĩa, chỉ là do thế gian này không có thần, mà con người lại truyền bá sai lầm mà thôi.
Thần là võ giả của Thần cảnh, thần giới là chỉ linh hồn sau khi đã biến thành thần hồn.
Mặc dù Cố Thanh Phong trong nháy mắt hiểu được bản chất của Thần cảnh, nhưng điều này không có tác dụng gì với tình huống hiện tại của hắn, ngay cả khi không có thần thật đi chăng nữa, hắn vẫn không phải là đối thủ của một võ giả Thần cảnh.
Một linh hồn không bị tổn hại cũng chỉ có thể đảm bảo rằng sẽ không bị đối thủ đánh bại một cách nhanh chóng mà thôi.
“Bổn công tử vốn muốn tiết kiệm chút sức lực, nếu đã như vậy, chúng ta nghiêm túc một chút đi.”
Linh hồn không bị tổn hại chỉ làm cho Ngân công tử kinh ngạc trong giây lát, sau đó gã lại trở về với bộ dáng ngả ngớn, lười nhác.
Chỉ thấy gã nhẹ nhàng giơ chiếc quạt trong tay lên, trong nháy mắt, lấy gã làm trung tâm, trận gió vô hình khắp trời đất bắt đầu tụ lại.
Có điều Ngân công tử chưa kịp ra tay, Cố Thanh Phong đã hành động rồi.
Hắn không ngốc mà đứng trơ đó đợi đối thủ ra tay.
Thập Tự Minh Viêm Kiếm vung ra khỏi tay hắn một cách thô bạo.
Kiếm khí màu đen trắng tàn bạo chém ngang về hướng Ngân công tử.